Nó quay mặt lại, nhận ra cô chị họ vẫn đến viếng ba nókhi đến ngày giỗ. Sắc mặt hơi ngạc nhiên như nhanh chóng về bình thường.Thấy nóvẫn không phản hồi(như mọi lần), nhỏ quay lên nói với Ly
-Hay thật, cả chị họ và em họ lại cùng một lớp. Hay thật...
-Mày nói cái gì đấy, tỉnh không?- Con Ly thấy kì kì, quayxuống vỗ vỗ vào mặt nhỏ.
-Bộ chị không biết có con em họ là Thư học cùng lớp à?
-Hừm, thì ra em họ tao lại là con nhỏ câm điếc.-Ly cườikhẩy, trong lòng có chút bối rối.
-Chị ít racũng phải biết tôn trọng nó một chút đi…
-Nó cũng là chị họtôi?-Tiếng nói phát ra từ phía dưới khiến cả hai chú ý, là nó, nó nhíu mày ngạcnhiên, tay chỉ vào mặt mình.
-Ừm.Đúng rồi, em cũng nên tôn trọng chị Ly đi.- Nhỏ quay sang nó, đầu đặt ranhững câu hỏi khó hiểu...
-Tôi ko quantâm.-Nó nói thằng những suy nghĩ của mình rồi quay lại với khung cửa sổ.
Riêng Phươngthì cô rất tự tin rằng trí nhớ của mình không thể sai lầm được.
“Thôi, họccái đã”- Suy nghĩ này được đưa ra sau đó vài s, cô nàng cắn bút bắt đầu giảibài tập Toán.
Tiết họcđáng lẽ sẽ diễn ra suôn sẻ nhưng…
-Thưa cô,xin phép em xuống phòng y tế. Gấp lắm ạ!!!-Một cánh tay đưa lên, rồi thằng nhócnhanh nhẹn đứng dậy, bế Thư ra ngoài mặc tiếng trầm trồ của cả lớp, mặc sự ghentỵ của XX và sự căn thù của XY .
(Bó tay cáilớp háo sắc)
-Không saođâu! Chỉ là suy nhược thôi, cứ để cô bé lại cô sẽ chăm sóc, giờ ra về em lênsau cũng được.-Nhưng xem ra bà cô này cũng ko thể kiềm chế khi gặp được “anhchàng trong mơ” của bả nên đành gật đầu đồng ý để thằng nhóc ở lại