Tiếng nhạc vẫn phát đều đều trong không gian yên ắng của quán nước thân thuộc. Cô và anh ngồi đối diện nhau, mỗi người thả hồn theo suy nghĩ của riêng mình. Đã từ lâu rồi, giữa anh và cô không còn có chung một mối dây liên hệ cũng không còn những khoảnh khắc vui cười trò chuyện cùng nhau. Tất cả còn lại chỉ là một khoảng lặng, một khoảng lặng tối tăm đến mức khó chịu. Và bây giờ, dường như khoảng lặng ấy đã dài thêm khi chính cô, người còn vương vấn chút yêu thương cũng trở nên vô cảm. Cô ngắm thật kĩ gương mặt anh trong ánh sáng êm dịu của những chiếc đèn trang trí, vẫn những nét quen thuộc ngày nào, đôi mắt tinh anh dưới vầng trán rộng, chiếc mũi cao thẳng tắp và đôi môi đầy đặn nam tính. Anh có tất cả những gì mà một cô gái ao ước, sự thông minh, vẻ ngoài thu hút và một trái tim tinh tế ngập tràn tình cảm. Có vẻ như cuộc đời đã quá ưu ái đối với anh, nhưng nếu suy thật kĩ, phải chăng những món quà mà anh được ban tặng đã đối kháng với nhau? Anh gần như có tất cả những thứ mà một người muốn có để thấy mình thực sự hạnh phúc nhưng tất cả đối với anh chẳng là những điều đó. Một người con trai với biết bao cô gái vây quanh nhưng cứ mải mê, ngụp lặn trong dòng sông quá khứ, cứ loay hoay kiếm tìm những kí ức đã trôi vào dĩ vãng để rồi cuối cùng mãi đơn độc một mình trong thế giới xô bồ, nhộn nhịp. Và không ai khác, chính cô là người con gái đã bị anh bỏ lại ở hiện tại để có thể nhẹ lòng sống cho quá khứ.
Cô không xinh đẹp, không giàu có cũng chẳng quá thông minh, cô chỉ có thể thấu hiểu, chỉ có thể ở bên cạnh để lắng nghe tất cả những vụn vặt, những nỗi vui buồn trong cuộc sống của anh. Có lẽ vì cô quá đơn giản so với những người con gái khác nên cuối cùng có thể trở thành một người đặc biệt. Anh đã từng nói yêu cô, từng thì thầm những lời nhung nhớ, từng vì cô mà làm những việc anh chẳng muốn làm,…nhưng chưa bao giờ anh cho cô một lời ước hẹn. Hình bóng mối tình đầu trong anh quá lớn, quá thánh thiện để có thể cho đi vào quên lãng. Cũng có lẽ cô quá yếu đuối và cũng không biết cách níu giữ anh nên hai người đã phải chấm dứt những tháng ngày đầy ắp niềm vui. Cô đã từng nghĩ rằng anh chính là người Thượng đế tạo ra dành cho cô, và chỉ anh mới đủ sức mang đến cho cô niềm hạnh phúc trong một cuộc sống hoàn mỹ. Và cô đã vun đắp biết bao mơ ước trong những tháng ngày đầy ắp niềm vui ấy. Cô không ngờ có một lúc nào đó, anh đã hoang mang sợ hãi khi nghe thấy tiếng gọi thẳm sâu từ quá khứ vọng về. Anh giật mình nhìn lại con đường phía sau, đau nhói lòng trước những điều mình từng gây dựng đổ vỡ theo năm tháng. Hình bóng người con gái đã mang đến cho anh những cảm giác yêu đương đầu tiên vẫn còn nơi đó, kỉ niệm ngọt ngào vẫn còn hằn sâu trong từng phiến đá xanh rêu. Tất cả chưa hề tan biến trong khi hiện tại vẫn còn quá mong manh, ngay cả nền móng cho một tình yêu vẫn còn chưa gây dựng. Thế thì trước khi quá muộn để đập tan nó, tại sao không kết thúc nó sớm hơn. Thế là anh trở về với những giấc mơ dĩ vãng, bỏ mặc cô với những đêm thức trắng, nước mắt ngắn dài đau xót cho tình yêu của mình. Ba năm đã trôi qua, nỗi đau dần vơi đi nhưng tình yêu vẫn chưa đến hồi phai nhạt. Cô vẫn thường gặp anh nơi góc quán ngày nào, vẫn đi với nhau như hai người bạn, như cái thời hai người chưa từng có chút tình cảm với nhau. Tuy nhiên, sâu tận đáy con tim, cô vẫn luôn mong chờ, vẫn tin rằng có một ngày anh quay lại. Cứ thế, cô sống với vẻ ngoài thờ ơ, vô cảm nhưng bên trong, tình yêu dành cho anh vẫn cứ cháy âm ỉ từng ngày.
Thế nhưng những gì cô đặt niềm tin cũng không thể trụ vững theo dòng chảy của thời gian. Cô những tưởng suốt đời suốt kiếp có thể mang trong lòng một hình bóng, có thể mãi mãi đợi chờ một trái tim. Đến lúc này đây, khi ngồi bên anh trong khung cảnh đầy kỷ niệm, cô mới nhận ra rằng, tình yêu không được nuôi dưỡng rồi cũng sẽ có lúc chết đi. Huống hồ cô đã tìm thấy một sự rung cảm mới mẻ trong trái tim của mình. Ngày xưa, cô đã thầm nhủ “Cả một đời, chỉ yêu mình anh, anh và chỉ là anh, nếu không cô sẽ chẳng thể nào dành tình yêu cho một ai khác”, cô đã tin chắc trái tim mình là bền vững, cảm giác của mình là vĩnh cửu. Nhưng rồi cô đã gặp một người con trai khác, một người đã cho cô những sự quan tâm nhẹ nhàng, những câu hỏi han trìu mến trong những tháng ngày cô tưởng như cuộc đời mình chỉ là bóng tối. Chính người ấy đã giúp cô lấy lại niềm vui sống và cảm giác được sẻ chia trong những lúc tuyệt vọng nhất. Cuộc đời đúng là trớ trêu, cô cứ mãi bị trói chân vào những sợi dây oan nghiệt. Con đường trước mắt với người con trai ấy, không còn lối đi dành cho cô, nếu mạo hiểm chen chân vào, cô sẽ chẳng còn cơ hội thoái lui. Cô không muốn những sai lầm của mình lại được nhóm lên thêm một lần nữa và cũng không muốn lao vào một cuộc tình đã được đặt cho một cái tên ngang trái ngay từ đầu. Cô sợ hãi, quẩn quanh với những cảm giác lẫn lộn trong chính tâm hồn mình. Ngày vẫn trôi qua, cô vẫn không làm sao thoát khỏi những sợi tình vướng víu. Những trải nghiệm trong tình yêu đã cho cô biết những gì không nên đánh đổi và những gì mãi mãi không nằm trong tầm tay với. Cô nghĩ về anh nhiều hơn trong những lúc như thế này, người đã từng vì quá khứ mà ngoảnh mặt với cô, thế thì cô có thể dùng quá khứ để trốn chạy hiện thực đau đớn đang từng ngày đè nghiến cô được chăng??
Cô tìm đến anh trong lúc không còn có thể tự mình làm chủ những cung bậc cảm xúc của chính mình. Cô tin rằng khi có anh bên cạnh, cô sẽ thôi nghĩ đến những điều làm cô rối trí. Cô và anh đến quán café ngày xưa, cùng nhau chạy rong ruổi khắp các con đường thành phố, cùng đi qua những chốn hẹn hò quen thuộc. Ngồi sau lưng anh, vẫn mùi hương nhẹ nhàng đã từng làm cô ngây ngất, vẫn dáng người cao cao với bờ vai rắn rỏi nhưng sao cảm giác ngày xưa đã tan đi ít nhiều. Vòng tay ôm lấy anh, cô dụi mặt vào khoảng lưng ấm áp. Những ngọn đèn đường chầm chậm lướt qua trên con đường thẳng tắp, khung cảnh tái hiện những đêm đông đã trở thành quá khứ. Cô nhắm nghiền mắt cố tưởng nhớ đến những phút giây của một đêm kỉ niệm, lần đầu tiên bàn tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô siết nhẹ, rồi những lần sau đó, khi hai người bối rối trao nhau nụ hôn đầu đời trong niềm say đắm vỡ òa. Từng mảng kí ức xưa hiện về rõ rệt, trái tim cô thoáng chút bồi hồi. Nhưng sao hiện thực vẫn chẳng có chút gì thơ mộng, chẳng có chút gì xúc cảm mãnh liệt như xưa. Cô nghe lòng mình quặn lại, dải tình mong manh như sương khói bấy lâu nay cô cất công gìn giữ đã phút chốc tan đi không còn dấu vết. Một nỗi tiếc nuối ùa vào khoảng trống tâm hồn khiến cô như nghẹn lại. Mãi đến khi anh dừng xe nơi một góc đường yên ắng và vòng tay ôm chặt cô vào lòng, cô mới bừng tỉnh những suy nghĩ miên man. Bàng hoàng, cô quay sang ghì siết lấy anh, thắp lên một tia hy vọng cuối cùng làm sống lại cảm giác ban đầu. Tìm môi nhau trong bóng tối lờ mờ, cả hai lại trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm. Nhưng anh không biết rằng trong lúc đó, nước mắt cô đã ướt đầm đôi má. Cô khóc không phải vì đau khổ, cũng không phải vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà là vì cảm giác mất mát một điều gì đó không thể nào diễn tả được. Cô nhận ra rằng nụ hôn của anh đã không còn khiến cô chao đảo, không còn khiến trái tim cô thổn thức. Nó chỉ khiến cô hiểu ra rằng, tình yêu cô dành cho anh thực sự đã chấm hết. Khi một bóng hình khác len lỏi vào những phút giây hai người bên nhau, cô không làm sao nghĩ về anh một cách toàn tâm toàn ý. Anh giống như một sợi dây cuối cùng cô còn có thể bấu víu để không rơi vào một vòng xoáy hung bạo. Cô đã cố gắng níu giữ nhưng sợi dây ấy quá mong manh để có thể giữ cô ở lại. Cô nhìn anh, nhịp đập trái tim yên bình không cảm giác, phải chăng đây là người con trai cô đã từng hết lòng yêu quý, phải chăng đây là người cô từng mơ ước sẽ chung đôi đến hết cuộc đời? Thế thì tại sao bỗng chốc những điều đó tan biến đi như chưa từng tồn tại? Liệu đây có phải là một sự sai lầm nào đó đẩy anh ra khỏi trái tim cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi hay không? Nhưng cô vẫn muốn cho mình một cơ hội cuối cùng để vực dậy yêu thương, nhìn thẳng vào mắt anh, cô khẽ hỏi “Nếu em ra đi theo một tình yêu mới, anh có cố gắng hết mình để giữ lấy em?”
Cuối cùng thì cô vẫn là một lữ khách cô độc trên suốt chặng đường dài. Cô không dám rẽ sang hướng đó, nơi có một người con trai mà cô trót yêu trong những ngày cô đơn, trống vắng, nơi đó không có chỗ dành cho cô và dĩ nhiên không có lời chào đón. Cô cũng không thể quay về lối cũ, nơi có một người cô từng yêu bằng cả trái tim, vì một lý do đơn giản, tình yêu trong cô đã tắt và chính người ấy cũng không muốn níu giữ một bóng hình đã hướng về nơi khác. Cô nhận ra rằng, cô đã quá ngô nghê với câu hỏi ấy, thời gian qua, đã quá dài để cho anh và cô một cơ hội, nhưng chưa một lần anh có ý định trở lại bên cô, thế thì làm sao anh có thể cố gắng giữ lấy cô khi cô muốn ra đi theo một tình yêu mới, câu trả lời của anh quả thật không thể nào khác hơn được “Nếu em muốn ra đi, anh chỉ có thể chúc phúc cho em, tuy rằng anh có chút hụt hẫng và lo lắng nhưng một khi em đã quyết định, mọi cố gắng níu giữ của anh cũng chẳng còn ý nghĩa. Hãy sống thật hạnh phúc để anh không còn cảm giác tội lỗi từng ngày”
Dù sao, trong lúc này, khi bước một mình trên những quãng đường lạnh lẽo, cô cũng có thể mỉm cười với quá khứ đã ngủ yên và an nhiên ngắm nhìn sang nẻo đường bên cạnh, nơi có một người đã mang cho cô chút ấm áp khi mùa đông về đến, giúp cô lấy lại những cảm giác tưởng đã vĩnh viễn ngủ yên trong tiềm thức. Đối với cô lúc này, mọi nỗi đau cũng không còn quá nặng nề như trước. Có lẽ cô đã tìm thấy sự bình yên cho tâm hồn. Cô nhớ đã một lần nghe câu nói “Người ta không thể chọn lựa người mình sẽ yêu, nhưng có thể chọn lựa cách yêu cho mình”. Quả thực cô có thể chọn cho mình cách yêu thương thầm lặng, khi yêu một ai đó, đâu nhất thiết phải giữ lấy người ấy ở bên cạnh. Niềm hạnh phúc có thể đơn giản chỉ là được biết người ấy vui vẻ mỗi ngày. Cũng như việc đếm bước độc hành trên đường đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc không xa xỉ.
Gió đông thoáng qua làm cô khẽ rùng mình, cô kéo nhẹ vạt áo ấm cho kín người rồi thầm nghĩ “Hết đông này, rồi thì mùa xuân ấm áp cũng sẽ trở về!”.