... "Rốt cuộc, trong trái tim em, anh là gì chứ? "
... Anh vẫn lặng lẽ nhìn vào những dòng tin nhắn cũ mà anh nhận được từ em...
nó phũ phàng... vô tình và lạnh lùng...
Em sẵn sàng từ bỏ... vì đối với em tất cả chỉ là những thứ tầm thường... không đủ xứng đáng để em có thể níu giữ nó...
Anh thật sự cảm thấy buồn cười... nhưng không tài nào cười nổi...
chỉ có mớ suy nghĩ lùng bùng trong đầu...
Anh không biết
mình phải phản ứng ra sao...dường như vừa thoát ra khỏi địa ngục...bỗng nhiên lại đắm chìm trong đó...
Hoang mang...
Câu hỏi đó dường như cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu anh...
"Trong trái tim em...anh rốt cuộc là gì?"....
Nỗi đớn đau ấy đã chầm chậm hòa chảy vào các huyết mạch...
Chỉ là anh biết quan tâm em...biết lo lắng chia sẻ cùng em những lúc em cảm thấy
cô đơn... hụt hẫng và trống trải nhất...?
Chỉ là anh đã đến và sưởi ấm em những lúc em cảm thấy lạnh lẽo nhất...?
... Nhưng...
... dường như trái tim anh dù ấm...nhưng vẫn ko đủ ấm để sưởi ấm tâm hồn lạnh giá trong em đúng không?...
Anh chợt nhận thấy... nếu cứ tiếp tục hỏi những câu như vậy... thật ngớ ngẩn...
Kỳ thực... tự anh cũng đã có đáp án rồi... phải vậy không?...
Bất luận em làm gì... bất luận em buồn hay vui... vẫn luôn là thế...
Anh chẳng qua chỉ là người đón cơn gió mát ấy từ em... rồi em cũng sẽ lạnh lùng lướt qua...
Cứ coi như đã biết được câu trả lời thì
sao chứ... em như một thứ thuốc độc... đã thấm sâu vào xương tuỷ...
cứ coi như anh có chết đi chăng nữa... thì em cũng
vĩnh viễn không bao giờ tan biến...
Tuy anh sợ câu trả lời của em có thể ném anh xuống đến tận cùng đâu đi chăng nữa...
Nhưng thật sự anh muốn nghe chính em trả lời câu hỏi đó...
"Và cuối cùng... anh là gì...trong trái tim em..?"...
"Rốt cuộc, trong trái tim em, anh
là gì chứ? "... ..........