Em đau buồn, em mít ướt, em phàn nàn, em trách than... Ừ thì em lạnh lùng, em vô tâm nhưng em luôn biết cách yêu thương và trân trọng. Em không hối hận khi đã yêu người, em không hối hận người ơi.
Đôi tay em chai lỳ với những vết thương mà em chạm khẽ trên nền đất đá đường em vấp ngã. Đôi chân em nứt nẻ trên những vũng lầy thô ráp văng vãi những mảnh cứa con tim. Lạc loài trong vô vàn những kỷ vị, những nhớ mong là vô vàn sự đổ nát của nước mắt lòng em.
In ấn chọn lấy con chữ, cầm lấy thật chặt những niềm vui. Thế mà lại không giữ được lâu bên cạnh mình, em đành nài lòng mình buông lơi nụ cười hạnh phúc để nước mắt tràn về tim em. Đắng và chua, cay và xót. Đay nghiến một kiếp đời em hoang hoải đong đầy những đau thương vụn vỡ.
Em với trái tim băng, với mảnh tâm hồn gán ghép, với con tim chắp vá những mảnh đời rách nát tổn thương. Em mang chọn trong mình một biển sâu nước mắt, khổ lụy những tương tư.
Sân si với bước đường đời, em éo le với số phận đời bạc bẽo, nhạt trong mùi mặn của dòng lệ đau thương. Phận em sao em không nắm giữ, nụ cười em sao em không giữ lại bên mình? Không phải đâu, em cần lắm những tình thương hạnh phúc, em muốn xa rời những hối lỗi nhói buốt tái tê. Thế nhưng em chẳng thể nào chốn chạy, dù có thế em cũng không thể chạy nhanh để cho những tổn thương khỏi đuổi kịp em. Bởi lẽ trên con đường em bước, những tổn thương ấy luôn theo sát gót chân em.
Đời em nan rải dọc theo bờ nhớ, bờ thương, theo con sóng tình yêu buồn bã.
Con thuyền nào chở em tới bến bờ yêu thương, nơi những hạnh phúc đang chờ mong một ngày tình yêu đến. Nơi đâu hỡi người?
Chông chênh trên con sóng tình, thuyền tình em chấp chới những nhớ mong và lo sợ. Trên khóe mắt em, bụi hồng rơi rớt, lọt thỏm vào tận trong đáy cùng con tim. Ứa lệ, hoen mi. Giọt buồn khóe mắt.
Cay cay và lại ướt. Đôi gò má em thấm đẫm một chút tình xa. Em chẳng nắm chặt, chẳng xiết chặt. Lo sợ rằng con đường em đi chông gai sẽ làm em nản và vấp ngã, kiệt quệ vùi mình vào cặn bã u mê.
Đau nhói, buốt nhói, rồi tê tái dội về. Một dòng đắng chảy vào tim em. Sặc sụa mặn chát với đắng cay. Giọt rơi thành dòng chảy xiết. Cuốn đôi chân em vào những sóng tình mong manh yếu đuối, nhỏ bé và chơi vơi.
Khóc trong nỗi sợ, trên con thuyền nhỏ nhoi, sóng vỗ thuyền em lấp lửng chênh vênh. Bờ bến hạnh phúc sao khó lòng với chạm. Thuyền ơi sao chưa cập bến bờ, cho lòng em đợi cho mắt em cay!
Đau buốt tái tê con tim gầy. Em buông lơi và thả mình trong nước mắt. Cho sóng tràn vào tim em, cho thuyền em mặc hướng đi về chôi theo chiều gió thổi.
Em, một giọt rơi trên khóe mắt sầu!