Ngày chủ nhật…
Điện thoại reo. Một dãy số không có
trong danh bạ. Ngạc nhiên và do dự,
cô ấn phím nghe. Giọng nói đầu bên
kia vang lên trầm ấm, chúc cô buổi
sáng tốt lành. Và một vài câu hỏi thăm
bâng quơ…
Trời bất chợt mưa. Tim cô khẽ nhói lên.
Hơn bốn năm rồi thì phải, kể từ cái
ngày cũng mưa rả rích ấy. Trong một
góc của quán cà phê nhỏ, Nguyên ngồi
đối diện với cô, xoay xoay ly cà phê
thơm nức vị rượu whisky Ai len. Cô
nhìn thẳng vào mắt anh:
- Anh có chuyện gì muốn nói với em
phải không?
- Sao em biết?
- Vì em biết – cô mỉm cười, nụ cười có ý
nghĩa xuyên thấu, và một thoáng
không bình yên trong lòng.
- Em đang đoán?
- Không. Em đang chờ.
Nguyên nhìn thật sâu vào đôi mắt
người yêu, siết nhẹ tay cô.
- Anh yêu em.
Cô bật cười. Tiếng cười trong như nắng
sớm. Anh khẽ nhăn trán, nghiêm túc
nhắc lại:
- Anh yêu em. Đó là sự thật, và anh sẽ
còn yêu em rất nhiều…
Cô ngồi lắng lại, nhận ra điều gì đó rất
lạ. Tay cô nằm ngoan trong cái siết
ngày càng chặt của anh.
- Sao thế anh? – Cô khẽ khàng – Anh
đang làm đau tay em đấy.
- Anh xin lỗi – Tay anh nới lỏng, nhưng
vẫn không rời bỏ bàn tay nhỏ nhắn,
mềm mại của cô.
Ánh mắt anh im lặng yêu thương, trìu
mến mà buồn thăm thẳm. Chưa bao
giờ cô thấy anh như thế. Bỗng nhiên,
cô mơ hồ sợ… Không nhìn thẳng vào
anh được nữa, cô bối rối quay ra nhìn
những hạt mưa đều đặn bên hiên. Một
cảm giác rất lạ, gần như là bất ổn xâm
chiếm lòng cô.
Anh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người yêu,
như để khắc ghi mãi mãi hình bóng cô
vào trái tim mình. Lúc này, anh là của
cô, trọn vẹn cả linh hồn, nhưng ngày
mai… không, chỉ một lúc nữa thôi, khi
anh quay lưng đi, thì anh đã là một
thằng phản bội, không chỉ với người
con gái mong manh đang ngồi trước
mặt, mà còn với chính bản thân anh.
Thời gian tưởng chừng như kéo dài vô
tận. Cô ngập ngừng đánh thức dòng
suy nghĩ của anh:
- Mình về đi anh!
Đưa cô về trên con đường quen thuộc,
lòng anh đau muốn khóc. Lẽ nào, đây
lại là lần cuối cùng anh được cô vòng
tay ôm như thế? Rồi ngày mai sẽ thế
nào, anh cũng chưa biết, nhưng hơn
lúc nào hết, anh muốn níu giữ khoảnh
khắc này, muốn thêm một giây phút
bên cô. Cô nói gì đó, nhưng anh không
nghe rõ. Phải một lúc, anh mới nhận ra
mình đã đi quá nhà cô…
- Từ ngày mai, em phải biết tự chăm
sóc cho mình nhé! – Anh nói khi bước
song song bên cô vào sân chung cư.
- …
Một dấu hỏi trong mắt cô, như thể cô
còn chưa hiểu được những gì anh vừa
nói.
- Em phải chịu khó ăn uống, làm việc
vừa thôi, phải giữ sức khỏe, đừng đi
ngủ muộn, đi đường phải cẩn thận… –
Anh vẫn nói không ngừng.
- Anh…
- Và em cũng đừng nhớ anh nữa – đôi
mắt anh ánh lên vẻ tuyệt vọng – nhất
định đừng nhớ anh nữa, quên anh đi,
em nhé!
Cô ngỡ ngàng, đứng sững.
- Tại sao? – giọng cô lạc đi, như của
một người lạ – Anh đang nói gì thế?
- Sự thật là… Anh sắp lấy vợ. Anh sắp
cưới. Anh là một thằng phản bội. Em
phải quên anh đi! – anh dằn mạnh
từng từ, như muốn xé toang lồng ngực.
- Không! – Cô bất ngờ phản kháng,
giọng nói hoang mang và giận dữ cùng
cực – Anh đừng có đùa dai như thế!
- Anh xin lỗi…
Cô nhìn gương mặt anh, bàng hoàng
nhận ra điều anh nói. Bao nhiêu câu
hỏi quay cuồng, cô cũng không nhớ
anh đã nói gì, không nhớ cô về như
thế nào. Chỉ biết, khi cô tỉnh dậy ở
trong bệnh viện, ánh mắt lo lắng, xót
xa của mẹ khiến cô gục vào vai bà
khóc òa như một đứa trẻ.
Vài tuần sau, cô được tin anh cưới. Vợ
anh là một cô gái đẹp, nghe nói cũng
là tiểu thư con nhà. Nghe người ta bàn
tán, cô cười chua chát với nỗi uất hận
trào lên. Cô học sống với những ngày
cô đơn, học sống với nỗi tủi hờn khi
nhìn thấy một cặp tình nhân tay trong
tay, cô tự vùi mình trong công việc, học
hành, để mặc thời gian qua đi. Cô
bằng lòng theo gia đình chuyển vào
Sài Gòn với quyết tâm rời xa Hà Nội,
cho quên đi ngày tháng, quên đi
những ngóc ngách kỷ niệm của một
thời hoa nắng. Dòng người trôi đi,
dòng đời trôi đi, vậy mà trái tim cô vẫn
khép chặt trước những ngỏ yêu. Không
ai ở đây biết vì sao nụ cười của một cô
gái trẻ giỏi giang, năng động và xinh
đẹp người Hà Nội lại mang đến ấn
tượng về nỗi buồn tê tái đến dường ấy.
Chỉ mình cô hiểu rằng, cô vẫn không
thể trốn chạy trái tim mình, đó mới là
nơi chất chứa những kỷ niệm cùng nỗi
đau dai dẳng luôn còn hiện hữu…
Cũng đã hơn bốn năm… Ông trời khéo
an bài để ngày hôm qua cô bỗng
nhiên gặp lại anh ở nơi đất khách quê
người này. Đối diện với anh trong cuộc
hội thảo, cô vẫn nghe tim mình loạn
nhịp trước một ánh mắt dịu dàng, có
phần chịu đựng, dù chỉ dừng lại ở cái
gật đầu chào xã giao khi sếp của cô
dừng lại nói chuyện với anh. Với tư
cách trưởng phòng kinh doanh, cô
miễn cưỡng đưa cho anh danh thiếp
của mình, để sáng nay, cô lại nghe
tiếng anh trong điện thoại, ấm áp như
ngày nào…
3h chiều, một tin nhắn của Từ Huy,
anh bạn khá thân thời đại học ngoài
Hà Nội, rủ cô đi uống cà phê. Cô lưỡng
lự, rồi quyết định „Ok“. 15‘ sau, Từ Huy
đã đứng trước cửa nhà cô. Cô cười
cười khi mở cửa cho bạn:
- Khiếp, tên lửa nhỉ? Tôi còn chưa
chuẩn bị xong.
- Chuyện! – Từ Huy nheo mắt – Úi chà,
công chúa, không cần chuẩn bị nữa,
nàng lúc nào cũng xinh đẹp rồi.
- Haha, mèo khen mèo dài đuôi!
- Huy nói thật, Diệp Chi lúc nào cũng là
„kim chi ngọc diệp“ mà.
Cô liếc Huy một cái thật sắc, rồi quày
quả bỏ vào nhà, cho Huy theo sau. Từ
Huy nhìn cô, ngơ ngẩn, xao xuyến. Anh
đã thầm yêu cô từ những ngày còn là
cậu sinh viên nhút nhát, không dám tỏ
bày, đắng lòng nhìn cô đi yêu người
khác mà vẫn phải cố gắng tỏ ra là
người bạn tốt, để rồi sau ngày tốt
nghiệp, anh lẳng lặng vào đây, mong
quên đi mối tình đơn phương. Nhưng
sự xuất hiện tình cờ của Diệp Chi một
lần nữa khiến anh chao đảo, làm sống
lại những tình cảm, khao khát mà anh
muốn cất giấu thật sâu trong lòng.
Không biết chuyện gì đã xảy đến với
cô, mà đôi mắt của cô cứ mang nỗi
buồn làm anh se sắt. Đang mải mê suy
tư, anh đã thấy cô bước ra ngoài, trẻ
trung với quần jean và áo phông, mái
tóc dài được buộc cao giản dị. Anh
nhận xét:
- Trông Chi vẫn y như thời sinh viên. Ai
mà ngờ đây đã là một „bà sếp“ nhỉ?
- Thôi bạn già ơi, đi với Huy tôi mới
được thoải mái thế này, để tôi tự nhiên
được không?
- Thì Chi cứ tự nhiên, nhưng đính chính
nhé, Huy chưa già đâu đấy.
- Ok. Thế thì mình tôi già. Giờ đi
không?
- Đi chứ. Lên xe đi.
Diệp Chi hài lòng với quán nước khá
dân dã, yên tĩnh ngay trong lòng phố
xá, dường như cách biệt hẳn với cái ồn
ào của mảnh đất sôi động này. Nó làm
cô chợt nhớ về Hà Nội… Hình như mùa
này, Hà Nội đã bắt đầu phảng phất
mùi hoa sữa…
Ngày… tháng… năm…
Gặp lại em hoàn toàn tình cờ sau
những ngày dài vắng bóng, trái tim
anh lại dâng trào nỗi nhớ thương da
diết. Diệp Chi ơi, em có biết sự xa cách
của em khiến lòng anh tan nát đến thế
nào không? Mà, cũng phải thôi, anh
làm sao dám đòi hỏi ở em một điều gì
hơn thế, khi anh là kẻ quay lưng lại với
tình yêu của chúng mình. Nghe giọng
nói em nhỏ nhẹ mà hờ hững đến lạnh
lùng, anh càng thấy tội lỗi mình chồng
chất. Anh muốn nói với em bao điều,
muốn thấy lại nụ cười rạng rỡ của em,
nhìn ngắm gương mặt em bừng sáng,
hôn lên cái trán bướng bỉnh, cái mũi
hếch và cả đôi môi hay hờn dỗi của
em… nhưng anh lại ngàn lần không
dám. Một thằng đàn ông đã phản bội
em thì vì lý do gì cũng không có tư
cách ấy phải không em?
Cuốn nhật ký tình yêu của ta đây, anh
vẫn giữ gìn cẩn trọng, chỉ có mình anh
ghi tiếp những dòng chữ yêu thương
cho em, và chỉ mình em.
Cuộc hôn nhân nghĩa nặng hơn tình
không giam được một tâm hồn sôi nổi
yêu em. Anh đã cố gắng, cố gắng rất
nhiều để làm một người đàn ông có
trách nhiệm, một người chồng chu
toàn với vợ đến giờ phút cuối cùng của
cô ấy, nhưng anh thừa nhận với bản
thân là mình thất bại, vì anh không thể
quên em.
Gấp cuốn nhật ký lại, Nguyên ngó
mông lung ra ngoài cửa sổ, anh như
nhìn thấy cảnh tượng của hơn bốn
năm về trước, vào một ngày mà người
đàn bà gần như quỳ xuống để cầu xin
anh:
- Chỉ có cháu mới giúp được nó thôi –
bà Trâm nhìn anh, van vỉ – Kiều Linh
nó yêu cháu từ lâu rồi mà.
- …
- Nó… cần có nghị lực để chiến đấu với
bệnh tật – mắt bà hoe đỏ – mà giờ nó
lại buông xuôi tất cả… bác xin cháu…
hãy giúp bác kéo nó lên…
Hình ảnh cô bé mà anh coi như em gái
từ nhỏ hiện lên khiến anh động lòng.
Anh gật đầu, trấn an người mẹ đang
đau khổ và tuyệt vọng:
- Vâng, xin bác đừng quá bi lụy, cháu
sẽ cố gắng thuyết phục em Linh. Mọi
chuyện sẽ ổn mà bác!
Anh chưa từng hối hận về câu nói đó,
càng chưa từng hối hận khi dành một
thời gian dài ở bên chăm sóc Kiều Linh,
làm cô vui, giúp cô có thêm sức mạnh
đương đầu với những đợt điều trị căn
bệnh ung thư phổi quái ác, cho tận
đến lúc cô không thể chống chọi thêm
được nữa…
Nguyên cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp
lại Diệp Chi nữa, cứ ngỡ cô đã yên vui
với mái ấm gia đình ở phương Nam
ấm áp. Ấy thế mà, trái đất tròn, một
chuyến công tác ở Sài Gòn đã cho anh
một lần nữa đối diện với cô, chỉ khác,
đôi mắt cô đã không còn trong veo
như nắng, mà nhuốm màu u uẩn, cô
độc… Đôi mắt ấy ám ảnh anh, khiến
anh đau lòng, và lại làm bùng lên trong
anh một tình yêu còn âm ỉ… Anh băn
khoăn tự hỏi, nếu nói ra mọi chuyện,
liệu cô có thể trở lại bên anh thêm một
lần nữa không?
Trở về Hà Nội vào những ngày cuối
năm nhộn nhịp, để lại sau lưng tiếng
thở dài buồn bã và câu nói nửa đùa
nửa thật của Từ Huy: „Về Hà Nội chơi
chán thì vào lại đây nhé, Huy và Sài
Gòn lúc nào cũng sẵn sàng đón Chi
hết!“, cô nhìn bạn, cảm động: „Ở lại
mạnh khỏe nhé, bạn tốt! Cảm ơn vì lúc
nào cũng ở bên Chi. Mong Huy sớm
tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.“
Từ Huy thầm thì khi cô vào làm thủ tục
check in: „Nhất định phải hạnh phúc,
Diệp Chi nhé!“…
Diệp Chi thả mình vào cái lạnh của xứ
Bắc với những bước chân thong thả
hiếm có trong dòng người hối hả. Cô
miên man suy nghĩ về buổi hẹn kỳ lạ
với người phụ nữ tên Trâm. Trong
không gian yên tĩnh của cà phê Trịnh,
cô ngồi lặng đi nghe từng lời bà nói, về
lý do bà tìm đến cô. Mắt cô nhòa đi khi
câu chuyện còn chưa kết thúc. Bà đưa
cho cô một bức thư, nét chữ nghiêng
nghiêng mềm mại: „Gửi chị Diệp Chi“
„Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Chị Diệp Chi thân mến,
Khi chị cầm trên tay lá thư này thì em
đã không còn trên đời này nữa. Em
muốn một lần đến trước mặt chị để tạ
tội, nhưng em không dám chị Chi à…
Xin chị hãy hiểu cho em…
Em là Kiều Linh, là người mà anh
Nguyên đã lấy, nhưng chưa và không
bao giờ là người anh ấy yêu cả. Anh ấy
vẫn vậy, chỉ coi em như một đứa em
gái thôi… Em biết điều đó. Em cũng
biết anh ấy yêu chị, mãi mãi chỉ có
chị… Nhưng em vẫn đành lòng „đánh
cắp“ anh ấy từ chị, em thật nhỏ nhen,
xấu xa, ích kỷ có phải không hả chị?
Chị cứ mắng em đi, nhưng đừng giận
em, đừng giận anh Nguyên mà tội
nghiệp chị ơi! Nếu em không bệnh,
anh Nguyên sẽ không đến bên em như
thế. Nhưng anh ấy quá tốt lại khiến em
càng cảm thấy mình chẳng ra gì. Em
đã tước đoạt của anh ấy sự tự do, niềm
hạnh phúc được ở bên người anh ấy
yêu. Nhiều lần em ghen tị với chị lắm,
khi mà anh ấy vô thức nói về chị với
một ánh mắt đắm say và hạnh phúc
không thể che giấu. Những lúc ấy, em
hiểu rất rõ ràng rằng phải trả anh ấy về
với chị. Nhưng em lại quá hèn nhát và
yếu đuối. Em không đủ can đảm để rời
xa anh. Thế là em vẫn tiếp tục tự lừa
dối mình…
(…)
Em xin chị hãy tha thứ cho em, đừng
trách anh Nguyên nữa. Tất cả lỗi là do
em. Chị hãy trở về bên anh ấy, chị nhé!
Chỉ có ở bên chị, anh Nguyên mới thực
là mình. Ở nơi xa xôi nhất, em vẫn sẽ
cầu chúc cho anh chị được hạnh
phúc…
Em
K.L.“
Diệp Chi nhìn vào bức thư, từng giọt
nước mắt lăn dài. Nét bút run rẩy
trong những dòng cuối, như tiếng nấc
nghẹn ngào của cô gái trẻ. Cô nắm lấy
đôi tay của bà Trâm, siết chặt. Bà nén
xúc động, từ tốn:
- Bác xin lỗi, vì bác mà hai đứa chia rẽ
bao năm…
- Bác đừng nói thế ạ – cô an ủi –
chuyện không đành mà bác!
- Ừ, em Linh nó vắn số… – bà thở dài –
nếu cháu còn yêu thương thằng
Nguyên, cháu về với nó đi. Bác đi tìm
cháu mấy năm nay không phải chỉ vì di
nguyện của em Linh, mà thực lòng
mong Nguyên nó được đoàn tụ với
cháu. Nó là một đứa con trai tốt cháu
à!
Một tin nhắn đến kéo cô khỏi dòng hồi
tưởng, trong khi bước chân đưa cô vào
một con ngõ rất quen, nơi có quán
nhỏ lãng mạn mà lần đầu tiên cô và
Nguyên trao lời yêu. Số của anh: „Em
đang làm gì? Hôm nay Hà Nội lạnh.
Cuối năm, Yesterday vắng lắm…“. Cô
không nhắn lại, bước nhanh hơn vào
quán. Anh ngồi một mình, lặng lẽ, như
đã hòa lẫn với khung cảnh yên tĩnh
xung quanh.
- Em! – Anh sững người, ánh mắt bừng
sáng những tia yêu thương, trìu mến –
Em thật sao?
- Vâng… – cô chớp mắt, giấu đi sự xúc
động và bối rối – em đến rồi.
Anh kéo ghế, vẫn nhìn cô chăm chú,
như thể sợ chỉ chớp mắt thôi, cô sẽ lại
biến mất ngay trước mắt anh. Cô nhẹ
nhàng ngồi xuống. Hai người im lặng
cho đến lúc một ly cà phê sữa được
mang ra cho cô.
- Em biết mọi chuyện rồi. – cô hắng
giọng.
- Em biết… Chuyện gì cơ?
- Uhm, bác Trâm vào Sài Gòn gặp em,
bác ấy đã kể cho em nghe.
Anh sửng sốt.
- Anh xấu lắm, anh đã biến em thành
người xấu mất rồi!
- Anh… anh xin lỗi. Anh…
- Nhưng em không trách anh nữa. –
giọng cô nhỏ đi – em về đây, để nói với
anh, mình sẽ yêu nhau thêm lần nữa
nhé!
Nguyên giang rộng vòng tay cho cô ùa
vào lòng mình, một nụ hôn dài ngọt
ngào của những khao khát từ bao
nhiêu năm cuốn họ lại với nhau, hơi
thở cùng hòa chung nhịp thành đôi
trái tim hạnh phúc. Anh hít hà mùi
thơm dìu dịu trên mái tóc và trên da
thịt cô. Đã bao lâu rồi, anh vẫn mơ
được ôm cô thật chặt như thế này…
Anh khẽ đặt môi lên mái tóc dài của
cô, thầm thì:
- Anh sẽ không bao giờ để mất em
nữa! Cảm ơn em đã về lại bên anh, cho
anh có cơ hội được yêu em thêm lần
nữa… và yêu em hơn rất nhiều!