DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM
Xin chào tất cả các bạn đã đến với diễn đàn K-link ,K-link gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thể các bạn chúc các bạn thật nhiều nhiều niềm vui trong cuộc sống cũng như hiện tại !
K-link đang dần đổi màu nhờ sự đóng góp của tất cả các thành viên cũng như các bạn khán giả đóng góp .
Một lần nữa K-link gửi lời chi ân tới tất cả các thành viên và các bạn bốn phương lời chúc tốt đẹp nhất!
DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM
Xin chào tất cả các bạn đã đến với diễn đàn K-link ,K-link gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thể các bạn chúc các bạn thật nhiều nhiều niềm vui trong cuộc sống cũng như hiện tại !
K-link đang dần đổi màu nhờ sự đóng góp của tất cả các thành viên cũng như các bạn khán giả đóng góp .
Một lần nữa K-link gửi lời chi ân tới tất cả các thành viên và các bạn bốn phương lời chúc tốt đẹp nhất!

DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM

XIN CHÀO QUÝ KHÁCH ĐẾN VỚI K-LINK HÀ NAM
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Mưa, anh và em.

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Giới tính Giới tính : Nam
Zodiac Zodiac : Scorpio

Rat
Tổng số bài gửi : 1351
Reputation : 8
Join date : 23/07/2012
Age : 39
Đến từ : Thượng tổ 1- Thanh châu- Phủ lý - Hà nam

Mưa, anh và em. Empty
25082012
Bài gửiMưa, anh và em.

- Sao lần nào chúng mình gặp nhau trời cũng mưa thế em? – Vừa nói Việt vừa quàng tay vào cổ nó, kéo nó xích lại mình hơn để tránh mưa ngay dưới mái hiên bên đường

- Em nghe người ta nói, ai mà hẹn hò gặp trời mưa chắc chắn về sau sẽ lấy nhau và sống hạnh phúc bên nhau đấy. – Nó ngây thơ nhìn Việt và mỉm cười.

- Thôi nào, cái đồ ngốc !

- Không ngốc đâu, rồi chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi mà.- Nó nói một câu chắc nịch và lườm mắt tinh nghịch nhìn Việt.

- Ừ…ừ…mãi mãi.

- Đi thôi anh, đứng đây mãi thì phí thời gian lắm.- Nó kéo lấy tay Việt.

- Nhưng mưa có hết đâu. Đừng hòng anh cho em dầm mưa, em vừa hết bệnh đấy …

Nhưng Việt chưa kịp nói hết câu thì nó đã chạy tuôn ra khỏi mái hiên, trên bờ vai nhỏ nhắn những giọt mưa thi nhau rơi xuống.

Hà Nội một chiều cuối thu có những cơn mưa bất chợt như thế đấy. Nhưng nó không lạnh vì Việt đang nắm chặt lấy tay nó, rất chặt và vô cùng ấm áp. Có Việt bên cạnh, nó chẳng bao giờ lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì. Nó biết Việt luôn bảo vệ, chở che cho nó. Thượng đế tạo ra Việt chỉ dành riêng cho nó. Nó ngổ ngáo thường nói với Việt như thế, Việt cũng chẳng nói gì vì ngay chính cậu cùng bằng lòng đồng ý.

Trong tiếng tí tách, trong cái gió lành lạnh, trên phố dòng người như di chuyển hối hả hơn, thưa thớt hơn. Nhưng ẩn sâu đâu đấy có một lời yêu vừa vang lên. …



“ Linh, làm bạn gái anh nhé”.



Có một cô gái vừa khẽ gật đầu, có một chàng trai vừa cười trong hạnh phúc.

Mưa!

Mưa…mưa…!



***

Mười cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn gửi đến máy Việt.

- “ Ngày mai là ngày gì anh biết không?”

- “ Anh đâu rồi?”

- “ Sao anh không trả lời em?”

- “ Nhận được tin nhắn thì phone ngay cho em nhé, em chờ anh đấy”…

Tin nhắn cuối cùng Linh gửi đến cho Việt lúc 23:30 pm. Đọc xong tin nhắn ấy, Việt khóa luôn máy để tập trung hơn vào những việc trên máy tính của mình. Việt nào biết, bên kia, Linh bật khóc.Mưa, anh và em. 1342316762_em-tin-se-cho-doi-duoc-anh-1
***

- Linh! – Vừa gọi, Việt vừa nắm lấy tay Linh.

- Thôi đi, anh về mà ôm cái máy tính của anh đi. – Linh vùng vằn nửa muốn đi, nửa không.

- Cho anh xin lỗi, anh hứa lần sau anh không như thế nữa. Anh hứa đấy, Linh!

- ….

- Linh!

- …

- Linh ngốc!

- …

- Em yêu!

Chợt, Linh buông nhẹ một nụ cười, một nụ cười vu vơ.

- Lần cuối đấy.-Nói xong Linh véo vào lưng Việt một cái đau điếng. Cậu chỉ việc la thét lên rồi nhìn cái bóng nhỏ nhắn của Linh khuất dần sau hành lang lớp học.



***

Đêm qua, Việt thất hẹn, không đi chơi cùng nó. Cậu cũng chả nhắn tin hay gọi cho nó một cuộc nào. Khóa máy, làm nó đợi cậu mãi, mặc cho mưa. Đêm qua, nó đã gọi đi gọi lại cho Việt suốt đêm nhưng cứ mỗi khi gọi đến, nó luôn nghe : “ Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc đươc xin quí khách vui lòng gọi lại sau…”.

Lại nữa rồi. Đã bao nhiêu lần Việt hứa với nó không khóa máy vô cớ nhưng cũng đã bao lần Việt thất hứa. Con trai chỉ giỏi làm cho con gái lo lắng, nhất là mấy chàng IT. Mỗi lần tập trung vào việc gì là bỏ ăn bỏ ngủ - Việt cũng không ngoại lệ. Nó lo lắng, quan tâm cho Việt thế đấy, nhưng chẳng biết sự lo lắng và quan tâm của nó dành cho cậu có quá thừa thải và phiền phức hay không. Nó suy nghĩ vu vơ rồi chợt buồn. Nó đâm giận dỗi.



Giờ nghỉ trưa đang diễn ra, nó đang cố gắng hoàn thành bài tập còn dang dở trong lớp thì Lâm đến đưa cho nó hộp cơm.

- Ăn đi, của em đấy!

- Em không ăn đâu, em đã bảo với anh là đừng bao giờ mua gì cho em rồi mà, phí tiền lắm! – Nó gạt hộp cơm còn nóng hổi sang một bên.

- Làm bài xong nhớ ăn nha cô bé, sắp hết giờ giải lao rồi. – Lâm dưng dửng xem phản ứng của nó như một thứ gì đó vô hình, không tồn tại. Rồi Lâm quay lưng đi nhưng cậu sực nhớ một chuyện gì đó. Lâm dừng bước.- Hôm nay, Việt không đến lớp.

- Ơ…?

- Nghe nói bị ngã xe trong lúc…đến chỗ hẹn! -Lâm chỉ nói ngắn gọn thế thôi rồi cậu quay đi ngay, nó không kịp hỏi thêm được gì nữa.



Nắng vừa ngả màu, bầu trời dần chuyển về chiều, trên không những đàn chim thi nhau bay về tổ, mọi thứ trở nên hối hả hơn khi đằng kia, mây đen đang kéo về báo hiệu một cơn mưa nghịch mùa đang đến. Nó chẳng quan tâm. Về đến nhà tất tả thay đồng phục, quên cả việc ăn uống rồi khép vội cửa chạy đến bệnh viện, nơi đó có Việt.



…Tầng 1…



…Tầng 2…



Nó dáo dác tìm, …nhìn trái nhìn phải…nhìn trước nhìn sau. Cốt cũng chỉ tìm một người.

Người mà nó yêu thương!

Nó chạy từ hành lang này sang hành lang khác, nhìn từng ô cửa kính nơi có rất nhiều bệnh nhân đang nằm. Những tiếng thét, tiếng la, tiếng kêu …tiếng xe cấp cứu khiến nó cảm thấy bất an, lo sợ một điều gì đó cho Việt. Nó sợ…Sợ Việt biến mất? Sợ người nó yêu thương suốt 3 năm qua biến mất.

Với nó Việt là mối tình đầu tiên mà nó có được. Ba năm qua, tuy chưa bao giờ được nghe Việt nói một câu “ Anh yêu em”, nhưng với nó không cần Việt nói chỉ cần sự quan tâm, yêu thương và lo lắng từ Việt là đủ.

Ban trưa, khi nghe những lời từ Lâm nó cũng chẳng dám tin, nhưng đến khi nó hỏi Lâm lại lần thứ 2, thứ 3….thứ 4…thì cậu ấy nổi cáu và quát nó : “ Sao em không vào bệnh viện mà xem”…Lúc ấy, nó mới tin đấy là sự thật. Nó điếng người, tay chân bủn rủn. Nó muốn chạy đến xem Việt của nó như thế nào, nhưng nó không thể chạy đến bên người mình yêu thương ngay lúc đó vì cổng trường đã khép lại từ lâu.

***

- Sao anh lại giấu em?

Việt giật mình quay lại, nhìn nó, nhìn khuôn mặt khờ khạo như đang trách móc Việt đủ điều. Gượng cười, Việt ngồi dậy.

- Haiz…anh định tí nữa gọi điện thoại cho em đây. Ngốc!

- Em không ngốc đâu.

- Ừ…anh biết, nếu em ngốc thì đâu biết đường mà tìm đến đây.

- Anh…còn đau không? – Nó mím môi nhìn Việt.

- Không, hết rồi, anh chẳng sao đâu.- Việt với người, kéo lấy tay con bé lại gần mình. Nó cũng chẳng còn muốn nói điều gì chỉ biết ngồi im lặng cạnh Việt. Việt nhìn nó, nhìn đôi mắt đang dần đỏ hoe.

- Khóc đấy à ngốc? Sao vậy?

- Cũng tại em mà anh ra nông nỗi thế này…tại em…

- Chẳng phải lỗi tại ai đâu, chỉ vì anh bất cẩn thôi mà.



Rồi nó im lặng ngồi canh Việt, thời gian trôi, trôi và trôi trong im lặng rất nhanh.



- Về đi Linh, tối rồi, nguy hiểm lắm.- Việt giục nó khi thấy kim đồng hồ nhích dần đến số 10.

- Em về, mai em sẽ đến.

- Ừ…

- À mà này, anh không được tắt nguồn điện thoại như thế nữa đấy. Em không liên lạc được, em lo lắm. Biết không? – Nó gõ nhẹ vào đầu Việt.

- Ừ, anh sẽ không như thế nữa. Về đi.

- Anh hứa đi!...

- Anh hứa, anh hứa…hứa sẽ không làm bé Linh của anh lo lắng nữa. Được chưa nào?

Nó chẳng nói gì, mỉm cười nhìn Việt rồi lững thững bước ra.Cơn mưa đêm bỗng chốc tuôn rào xuống phố, nó cũng chẳng quan tâm lắm, với nó mưa như một người bạn. Về đến nhà, người nó ướt lem nhem, môi nó run lên cầm cập. Loáng thoáng phía xa, nó nhìn thấy ai đó đã đứng trước cửa, đợi nó rất lâu.

- Lâm? Anh…

- Em về trễ vậy?...

- Vào nhà nhanh…mưa…!

Nó mở vội cánh cổng và kéo Lâm vào nhà, cả hai, ai nấy cũng ướt lem nhem.

- Anh cầm lấy này! – Vừa nói, nó vừa chìa ra cái khăn đưa cho Lâm – Sao anh lại đợi em trước cổng, có chuyện gì thì cứ gọi qua điện thoại được rồi, việc gì anh phải cất công đến tìm em?

- Anh chỉ muốn đến xem em về chưa mà thôi.

- Nếu như hôm nay em không về thì anh sẽ đợi em mãi chắc?-Nó trách móc

- Có…lẽ… - Lâm quay sang nhìn nó, nó gượng gạo nhìn đi chỗ khác. Nó với lấy chiếc cốc và rót nước từ phích đưa cho Lâm.

- Uống đi, cho nóng…

- Thôi, anh về!



Nhưng Lâm chẳng nhận lấy từ tay nó, cậu đứng phắt dậy quàng cái khăn qua cổ nó rồi đứng dậy ra về, chỉ để lại một nụ cười trấn an rồi chạy nhanh ra khỏi cổng. Cậu ra về lặng lẽ dưới cơn mưa nghịch mùa nặng hạt, những giọt nước cứ xối xả tuôn xuống vai Lâm.

Lâm yêu nó, đơn phương cũng 3 năm rồi.

Lâm nhớ lại ngày đầu gặp nó, cái ngày mà con bé đứng đợi người yêu đến, nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Thoạt đầu, Lâm chỉ có ý muốn an ủi nó vì người yêu thất hẹn nhưng Lâm bắt gặp cái hình ảnh người yêu cũ của cậu ẩn đâu đấy trong nó. Trong đôi mắt, nụ cười, giọng nói và cả cái cách tin người ngổ ngáo ấy, Lâm như tìm lại người con gái mà cậu đã từng yêu nhưng cũng đã ra đi vì bệnh. Lâm quyết định chinh phục nó. Cậu hồ hởi biết bao khi nó bảo học cùng trường nhưng ….chẳng mấy chốc niềm vui ấy lại tắt lịm trong Lâm. Linh bạn gái Việt, Việt bạn thân cậu!...

Đã ba năm trôi qua, không lúc nào Lâm không ngừng quan tâm nó. Lâm vẫn nuôi một cái hi vọng gì đấy rất mỏng manh, mong Linh sẽ nhìn lại phía sau và nhìn thấy cậu. Nhưng Linh nào cần Lâm, nó luôn gạt bỏ những tình cảm mà Lâm dành cho nó. Từ ngày nó yêu Việt, tình cảm bạn bè của Lâm và Việt bỗng dưng nhạt nhẽo đến kì lạ. Có lẽ vì Linh!

Đêm tối dần, mưa rơi mãi không thôi.

Lạnh quá!



***

.



- Cho em này!- Việt áp sát lon nước ướp lạnh vào má Linh.- Hôm nay, em làm gì mà mặt thẩn thờ thế, mệt à?

- Không đâu, em đang nghĩ về một điều.

- Điều gì nào?

- … …. – Nó lắc đầu trong im lặng.

- Thế chiều nay có rãnh không? Ta lại hẹn hò nhé!

Nó mỉm cười đồng ý, quên ngay cái điều khó nói vụt thoáng trong đầu.



Chiều, trên phố lại có một đôi đang yêu đi cùng nhau.Hà Nội ấm áp với những vạt nắng vàng còn ưng ửng ở phương Tây, báo hiệu ngày tàn trong hạnh phúc. Nó bước bên Việt một cách bình thản và yêu đời. Tất cả đều hiện lên trong đôi mắt của cô gái trẻ vừa tròn đôi mươi.

- Tình yêu là gì Linh? – Việt bất chợt hỏi nó.

- Ơ… … - Với tính cách khô khan của Việt, khi cậu buông câu hỏi ấy khiến nó vô cùng ngạc nhiên.

- Trả lời anh đi. – Việt cau có.- Theo lý thuyết văn chương của em đấy!

- Em chẳng định nghĩa được đâu, mỗi người một cách nghĩ mà anh.

- Em nghĩ gì? – Việt dừng bước, đứng lại sau lưng nó.

- Em …em muốn ở bên anh mãi mãi. Thế là yêu thôi!...Còn anh… th. s...a…

Việt chẳng nói gì, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi người mình yêu như một câu trả lời hoàn hảo nhất. Nụ hôn đầu tiên sau ba năm yêu nhau vụng dại nhưng đầy những ngọt ngào.

- Anh yêu em…nhiều lắm!

Khẽ gật đầu đồng ý, nó đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đan vào bàn tay thô thiển của Việt. Cả hai siết chặt lấy nhau.

Nắm tay!

Chúng nó lại đi, chiều nắng nhạt vẫn còn len lỏi trên cao.

Và sự hạnh phúc của hai con người kia cũng theo đó mà vút lên tận bầu trời đầy sắc vàng rực rỡ. Nơi đó, sẽ là thiên đường dành cho hai đứa yêu nhau.



***

- “ Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quí khách vui lòng gọi lại sau…

- Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quí khách…

- Thuê bao quí khách vừa gọi…

- Thuê bao quí khách…

- Thuê bao…

- Thuê bao…

- Thuê…”

- …

- Sao anh lại tắt máy?...Anh đã quên lời hứa với em rồi à…Uỳnh!...- Nó cáu gắt ném tung cái điện thoại lên bàn.

Chẳng ai biết Việt đang làm gì?...

Suy nghĩ và hành động một mình, Việt là người như thế.

- “ ….”

- Alô...sao anh không bắt máy, muốn chết với em à? Anh đang ở đâu thế?...

- Không, anh Lâm đây! Vừa tiễn Việt từ sân bay…

- Bípppppp…………………………



Không chút chần chừ, nó bật tung cánh cửa rồi chạy tuôn ra ngoài. Chạy, chạy và chạy thật nhanh đến sân bay, nó len lỏi từng bước chân trên phố đông người. Nó nào để ý mọi người xung quanh đang nhìn nó, nhìn một cô gái với đôi chân trần đang chạy thật nhanh– một cách kì quái. Nhưng với một cô gái vừa trải qua một cơn ốm thì làm gì còn có đủ sức khỏe để chạy, mệt, nó gục xuống bên đường, nơi mà hằng ngày nó và Việt vẫn nắm tay đi cùng nhau.



Nhẹ lướt bàn tay trên phím điện thoại và gọi cho Việt nhưng cũng chỉ nghe lời báo từ tổng đài. Đôi mắt nó ngấn nước, cay xè rồi từng giọt rơi xuống. Những giọt nước mắt mỗi lúc một mặn, quá khứ, những kỉ niệm trong quá khứ cứ thế mà quay về trong nó. Những lúc nó được Việt ôm vào người mỗi khi mưa đến, được đi cùng Việt đến những nơi thật thú vị hay đơn giản chỉ là im lặng ngồi cạnh Việt. Một nỗi đau nhen nhóm trong Linh. Nó đưa bàn tay chạm vào đôi môi mình để nhớ về một nụ hôn đầu tiên vụng dại ngày xưa, một lời yêu thương, một lời yêu cầu chờ đợi, nhưng trong đây, trong chiếc điện thoại vẫn còn lưu tin nhắn của Việt…



“ Mình chia tay Linh nhé!”



Việt nhắn từ đêm hôm qua, nhưng hôm qua nó lên cơn sốt vì dầm mưa nên không biết Việt nhắn tin. Mãi tận trưa, khi cơn sốt chỉ hơi giảm, nó mới mở mắt choàng dậy và biết….Việt đã xa nó thật rồi!



Không kịp!...

Không kịp chạy đến để nắm tay và kéo Việt lại.

Không kịp.

Không kịp nữa rồi…

….

***Mưa, anh và em. 2083560647_1284641988_oh__it_is_love__by_little_pretty
Chiều Hà Nội trên Hồ Tây với những chùm hoa liễu đỏ rực rũ mình êm ái, những cơn gió lành lạnh từ mặt hồ thổi vào khiến mọi thứ càng chìm sâu vào Đông giá lạnh. Nó ngồi đấy, ngồi bên bờ hồ nơi có những kỉ niệm đẹp ngày xưa cùng Việt. Gió thổi lồng lộng làm vạt áo và tóc nó rối xù, nhưng nhờ gió mà những giọt nước mắt trên mi cũng khô dần và mắt không còn cay. Trời chiều ngả sương, nhưng nó vẫn chưa muốn về nhà ngay, bước chậm ven đường, những cửa hàng bật sáng, những hàng cây nghiêng ngả trong gió, những cụ già, những em nhỏ….làm nó nao nao nhớ về một điều gì đó. Rất khó tả!

Rồi nó thấy cái sân chơi nho nhỏ của trẻ con. Đu quay, xích đu, bập bênh …đều vắng người trong gió đông chiều. Nó bước đến ghế xích đu và ngồi buông thõng hai chân, lắc lư, lắc lư như ngày xưa nó và Việt đến đây. Nó đang miên man nghĩ ngợi, chợt nó thấy xích đu của mình như có ai đó giữ dây, giật lại.

- Có cần ngày nào cũng phải chạy lên tận Hồ Tây không?

Một giọng nói rất quen thuộc vang lên, nó giật mình quay lại.

- Anh cũng có cần theo dõi em thế không, Lâm?

- Anh chỉ vô tình đi ngang qua đây và gặp em thôi.

- …

- Em về đi, trời tối rồi đấy! Anh đưa em về nhé.

- Không! Em muốn về một mình.



...



Lâm vẫn vậy, vẫn luôn âm thầm dõi theo nó, vẫn luôn quan tâm nó từ xa. Nhìn bóng người nhỏ nhắn của nó bước chầm chậm trên phố Hà Nội dài, Lâm biết, nó đang rất nhớ Việt, mà cậu chẳng biết làm sao để hình bóng Việt biến mất khỏi tâm trí nó. Cậu đã làm đủ mọi cách nhưng không thể nào bước vào trái tim Linh một cách tự nhiên nhất.



***

- Đến bao giờ thì em mới cho anh một cơ hội hả Linh?

- Em không biết.- Linh khẽ lắc đầu.

- Em thật không công bằng, Việt đã rời xa em lâu lắm rồi mà em vẫn không quên được sao?...

- …

- Anh phải làm sao thì em mới chấp nhận làm bạn gái anh chứ.

- Nếu ngày mai trời mưa, em ….sẽ yêu anh! – Linh buông lời một cách lạnh lùng rồi bước đi.



Để lại mình Lâm với những suy nghĩ mong lung về những cơn mưa sẽ đến hay không? Mùa thu, những cơn mưa có còn bật chợt như năm nào, mưa, có đến để giúp cậu hay không?...



***



Đêm, Hà Nội đang ngon lành trong giấc ngủ, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài như gợi nhớ những gì trong quá khứ. Gợi nhớ tất cả những kỉ niệm một lần cuối để rồi có một cô gái xa rời Việt mãi mãi.







18/8/2012

P/s: Tặng Ji
Về Đầu Trang Go down
http://k-linkhanam.coo.me
Share this post on: reddit

Mưa, anh và em. :: Comments

No Comment.
 

Mưa, anh và em.

Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM :: Blog.k-link.forumvi.com :: Danh Mục :: Cuộc sống-
Chuyển đến