Có những đêm em chưa ngủ, tôi cũng chẳng hồn nhiên mà khép đôi mi đóng chặt mọi thứ lại. Vì em.
Có những đêm khi thành phố chưa ngủ, em cồn cào và tôi da diết buông lơi những ảo ảnh cùng em.
Và có những đêm khi em đã ngủ rồi, yên an và thở thật nhẹ nhõm. Em kê đầu bên chiếc gối mộng, còn tôi, tôi vẫn là kẻ vương ánh mắt trầm tư đi về miền xa không hình định. Rất xa…
Tôi sợ ngày mai tôi vẫn chỉ là một chiếc bóng đơn hành, cuộc sống cho đi nhưng thứ tôi nhận lại không hoàn toàn như ý nguyện. Tôi sợ những rạn nứt nơi tâm hồn làm cho tôi vô cảm, làm cho em quên tôi, bỏ rơi tôi tê dại nơi gió lạnh mù sương. Khi ấy, mọi nỗi đau sẽ ngấm sâu vào trong lòng tôi da thịt, mặc cho tôi có vùng vẫy, có thét gào điên loạn.
Tôi đã yêu em không đắn đo, không suy nghĩ. Đã vì em mà ôm hàng ngàn những rối bời nơi em, vì em tôi đã bán mình vào suy tưởng dành cho những đêm lặng câm. Cũng vì em mà từng câu, từng lời tôi viết như có sức nặng nhiều hơn. Có thể là da diết hơn, mặn nồng hơn, cồn cào hơn, hay đau nhói nhiều hơn tôi của những ngày trước đó.
Nhiều lần tôi muốn làm thân gai góc sống trần mình nơi sa mạc có những hạt cát bỏng. Tôi muốn làm cái bóng của nắng soi cho nước mắt rơi đi mãi về đâu, có lẽ sẽ là nơi tan rã của những nỗi đau rụng rời xuống mùa cỏ úa. Tôi lê bước tôi đi, em ở lại và có hạnh phúc riêng em.
Giã biệt…
Khi tôi viết cho em nhiều đồng nghĩa là tôi đang mong nhớ em nhiều hơn như thế nữa. Nhưng chưa bao giờ tôi đòi thứ gì dù chỉ là một nửa sự quan tâm từ em. Biết em buồn tôi sẽ lặng im, biết em đau thì tôi sẽ xé nửa những hồn nhiên nơi tim này mà ru ngoan cho mọi thứ. Biết em bận lòng và căm ghét thời gian cũ, khi bên em tôi thường xóa đi mọi điều hồi tưởng để cho em chỉ có cười, và cười nhiều hơn thôi.
Em ạ!…
Nếu mai em có hững hờ với tôi hơn nữa, thì hãy nở nụ cười cuối như phút ban mai đầu tiên của mối tình đầu cho tôi vui một phút thôi vậy.
Tôi sẽ ôm tình yêu em đi về miền vị kỷ của riêng lòng tôi. Tôi sẽ vẫn trăn trở, trằn trọc để nhớ đến em từng đêm. Nhưng tôi không vì tôi mà phiền gì đến em cả, dù chỉ là một nửa con chữ này thì cũng sẽ là không.
Nếu một mai em có bờ vai mới, có trốn để cho em xao lòng như ngày hồn nhiên đó. Tôi sẽ đau nhưng luôn muốn thấy em cười, bởi chẳng phải tôi ngu dại cho nên mới chững đấy mà nhìn hạnh phúc em đi vui vầy, em nhỉ?
… Làn da đó em một thời đằm thắm, một thời đã làm đổ cả bức tường thành bí mật tôi xây dựng lên.
… Bờ môi ấy em đã một thời cháy bỏng, một thời mọng đỏ như trái sai đầu mùa. Không ngọt ngào quá, không đắng hay chua chát quá, mà chỉ đơn giản là một vị rất riêng. Đê mê, khó diễn tả…
… Đôi tay ấy rất ấm, ấm trong như mộng của riêng tôi. Tôi hay ôm và vuốt ve trong vạn điều suy nghĩ. Để rồi nhạt nhòa, chiếc võng của thời gian đưa hương về miền gió đỉnh đầu tôi chẳng thấy. Có lẽ là tại gió nông nổi và gió làm cho em quên tôi.
Bờ vai ấy cho tôi yêu em, cho tôi ngả nghiêng và say nhiều lúc. Khi gầy gò tôi cũng chỉ thấy rất bình yên, khi yếu đuối tôi cũng chỉ thấy rất dịu dàng.
Và con tim ấy, tâm hồn ấy giờ có thể em chẳng là của tôi. Chẳng là của ai cả, nhưng tôi đã từng muốn hiểu, từng muốn cho thiên đường của tôi lạc vào khám phá. Cả cuộc đời này, tôi cũng muốn nó là của riêng tôi, đi cùng tôi cho tới khi cùng kiệt. Nếu có chết cũng sẽ nắm chặt tay nhau, để cùng nhau đi về nơi của sự im lặng thiên thu vĩnh hằng chứ.
Em!…
Tôi sợ phải đi một mình trên còn đường này lắm em ạ! Nhưng bản thân tôi chưa bao giờ tự làm mình gục ngã cả, tôi chỉ chếnh choáng tạm thời và lại vùng dậy ngay hôm sau.
Nếu cuộc đời này chẳng có em, tôi sẽ là tôi và chỉ riêng tôi như thế.
Nếu phận này không được em yêu thương, không có duyên số như tôi từng mơ ước, thôi thì đành chấp nhận nhìn mọi thứ vầy vui bên hạnh phúc của những con người. Không tôi.
Ai cũng có một lý tưởng, một tâm hồn và một con đường, một tình yêu. Còn tôi, tôi đã có tất cả, giờ tôi chỉ cần có em. Để bên tôi, tình yêu kia sẽ không đơn hành mà đi hoang vu suốt kiếp…