Chiều, chiều rồi, một mình lang thang trên con đường về mà lòng nặng trĩu những ưu tư. Những cơn gió mùa Thu cứ thoáng qua, khiến tôi cảm thấy càng lạnh lẽo và lạc lõng hơn trong khoảnh khắc này. Xa xa là hình ảnh người người đang nô đùa, đang chơi đá cầu, chạy bộ, đánh bóng chuyền... những trò chơi mà khi trước tôi vẫn thường chơi với bạn bè mà giờ đây, sao chỉ còn mình tôi sầu đơn lẻ, đi trên con đường đông người qua lại mà ngỡ như chỉ có tôi với tôi! Chợt một chiếc lá vàng khẽ rơi trước mắt, tôi bâng khuâng thầm nghĩ: "Vậy là mùa Thu đã đến rồi sao?". Hay vì tôi vô tình quá không nhận ra rằng thiên nhiên đã thay cho mình màu áo mới! Và tôi chợt nhận ra trước mắt mình bây giờ không phải là một chiếc lá vàng nữa mà là cả một trời lá vàng khô đang nằm rải rác trên đường về hay tại vì tôi chỉ mải mê với những tiết học, những bài văn còn viết dở mà không biết là mùa Thu đã đến lâu lắm rồi! Có phải tôi vô tình quá không? Mà có thật là tôi đang sống hay là tôi chỉ đang tồn tại trên cái khoảng trời lạc lõng này?
Tôi đang sống hay là tôi chỉ đang tồn tại?
Giờ phút này đây, người mà tôi nhớ nhất là mẹ, nếu như lúc trước, sau giờ học tôi chạy thật nhanh về nhà để thưởng thức tô canh chua nóng hổi mẹ nấu, thì giờ đây chỉ mình tôi trên con đường cô độc này, về cái nơi mà tôi vẫn quen gọi là "địa ngục trần gian" đó, với cơm canh lạnh lẽo, nghĩ mà buồn! Giá mà bây giờ tôi có một điều ước, tôi sẽ không ước gì cao siêu mà chỉ ước rằng mình có thể về nhà ngay lúc này để được nghe câu hỏi dịu dàng của mẹ: "Học mệt không con?" Để được ăn tô cơm nóng hổi và chén canh còn nghi ngút khói. Ôi! Nhớ quá! Nhớ thân hình gầy guộc của mẹ quá, nhớ những món ăn ngon mẹ nấu đợi tôi về! Nhưng khoảnh khắc này đây, chỉ mình tôi độc hành trên con đường tương lai mà tôi đã chọn, lắm lúc lại nhớ đến mẹ, người mẹ yêu quý của tôi! Giờ này chắc cũng ngồi ngóng chờ tôi!
Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?
Trời Thu đã ngã sang một màu u ám, những đám mây đang quây quần với nhau để bắt đầu buổi dạ vũ của chúng. Những cánh chim kia cũng đang bay về tổ sau một ngày phiêu lưu mệt mỏi. Còn tôi, tôi đi về đâu giữa khung trời đơn độc này, lặng lẽ như một kẻ vô hồn! Thầm nhớ về mẹ để mà cố gắng bước tiếp. Nhớ mẹ lắm, rồi con lại về với mẹ! Mẹ yêu!