Lặng nhìn người quay bước, lặng nhìn người say khướt trong đêm. Say không phải vì men cay mà say vì hương nồng của đêm lặng. Nhìn ánh mắt người, sao buồn da diết. Ánh mắt ấy như thiêu cháy tâm tư của những con người đang đau đáu cho đời, đau đáu cho lẽ sống.
Anh còn nhớ không anh, anh của ngày xưa ấy?
Em vẫn nhớ như in những tháng năm tuổi mộng, khi em và anh cùng đi chung trên một chiếc xe. Chút tinh nghịch của tuổi học trò, em cứ mãi chọc phá sau lưng anh. Chợt ánh mắt anh đã khiến em phải dừng trò đùa lại. Khi ánh mắt anh và em giao nhau, em nhận ra có điều gì đó vô cùng tha thiết, thân thương mà cũng lại rất gần gũi. Dù rằng, ánh mắt anh ngày ấy, là ánh nhìn của cậu thiếu niên đang tuổi mới lớn, ánh mắt đậm màu áo trắng trinh nguyên. Và sâu trong tận cùng, đôi mắt ấy vẫn đang giấu che một nỗi niềm lo lắng, và sợ hãi.
Em muốn ôm anh, muốn xoa dịu tâm hồn và những tổn thương mà anh đang mắc phải. Những nghịch cảnh cuộc đời đã vô tình làm dậy sóng trái tim anh. Em muốn ôm anh, không phải là khúc khích, nép vào lòng anh như những lần trước. Mà là em muốn ôm anh… từ phía sau. Bởi ở góc phía sau ấy, em có thể nắm anh thật chặt, và ngắm anh thật rõ ràng.
Nhưng mà, rồi chuyện gì đến cũng đã phải đến. Em vẫn mãi muốn nằm trong góc trong phía ấy. Lặng nhìn anh, ra đi.
Một chút giận hờn, chút trách móc, chút luyến lưu. Vẫn là những ngôn từ quen thuộc mà người ta thường dùng để diễn tả về tình yêu. Nhưng sao hôm nay, em không còn cảm giác ngọt ngào như trước nữa. Thay vào đó là đắng cay, là buồn là tủi, là tự trách phận mình sao thấy lắm éo le.
Thời gian trôi qua rồi anh, anh không còn bên em và em không còn ở bên cạnh anh.
Nhưng anh biết không, bao năm rồi mà em vẫn không thể nào quên được ánh mắt người.
Giờ đây, em vẫn muốn ôm anh, từ phía sau. Dù phía sau ngày hôm nay không còn như phía sau ngày hôm ấy. Vùng trời ấy, góc phố ấy, con đường ấy. Em vẫn đứng sau anh nhưng vòng tay em không còn tới được bên anh. Em muốn được ở mãi phía sau của anh để dõi theo bước chân người. Ngày vẫn từng ngày, đêm vẫn từng đêm, dòng đời cứ âm thầm trôi mãi. Em mong ánh mắt anh không vướng thêm lắm nẻo truân chuyên, lắm nỗi đoạn trường. Ánh mắt kia đừng vương thêm nhiều hạt bụi khổ đau của nơi trần thế.
Hạnh phúc và bình yên anh nhé!
Em sẽ mãi ôm anh thật chặt, từ phía sau và bằng vòng tay tâm hồn em.
Tử Đinh Hương