Đã bao ngày rồi em không gặp anh. Dường như ngọn lửa trong em vẫn vẫn còn le lói. Con người em cứ chập chờn một ngọn lửa trong khối núi băng, bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì khí thế sục sôi chờ một ngày vỡ òa những nỗi nhớ.
Đêm nay em muốn làm người say, nốc cạn ly rượu đầy để thả hồn mình về vùng mơ hồ thương nhớ, mọi người không say thì vẫn nhìn thấy người mình thương còn em chỉ có say, trong cơn say em mới có thể nhìn thấy được anh. Em vẫn còn nhớ anh nhiều lắm.
Anh cứ cho em là giả vờ cũng được, anh cứ cho em là cô gái chót lưỡi đầu môi cũng không sao. Vì em biết, trái tim em biết, em sẽ giữ mãi bóng hình anh như chưa hề xa cách. Đôi lúc em cứ tự giày vò mình bởi những sự đối lập trong chính con người mình.
Có lúc tha thiết mãnh liệt một thứ tình xa vời, ở nơi xa đó anh biết không có một người đang nhớ đến anh. Em muốn làm cánh chim, bay đến bên anh ngay lập tức dường như không thể chịu đựng thêm phút giây nào nữa. Em muốn thời gian hóa thành con thuyền để chở đầy những yêu thương từ em trao tặng anh, và nói cho anh biết rằng em sẽ yêu anh mãi thôi, dù cho thời gian có trôi đi bao lâu đi nữa thì trái tim này đã dành một chổ trống cho anh mãi mãi.
Có lúc em cố né tránh và chấp nhận mình, tự dặn lòng mình đó chỉ là cuộc dạo chơi của những cánh bướm vờn hoa. Ở bên em còn một con đường dài thăm thẵm, còn một ngôi nhà với những ước mơ. Ở bên anh còn những yêu thương ăm ấp đợi trông còn em chỉ là đóa hoa bên vệ đường vô tình anh ngắm. Em cũng không biết tình giữa chúng ta là gì nữa, chắc có lẽ chỉ là bù đắp một khoảng trống tâm hồn cần được lấp đầy. Em tự thấy mình xấu xa và tội lỗi, như kẻ tội đồ chờ ngày phán xét của tòa án lương tâm.
Đôi lúc muốn gọi cho anh và nói với anh rằng em muốn gặp anh, muốn ở bên anh, muốn được anh ôm vào lòng bằng vòng tay xiết chặt, ngay bây giờ, tại thời điểm này và ngay lập tức. Nhưng vụn vỡ rồi vì những lời nói khô khan, có lẽ ngọn lửa trong em quá lớn mà anh không đủ dập tắt nó, có lẽ trái tim em là con sóng cuộn trào từng đợt còn anh chỉ là con thuyền lênh đênh nhỏ bé giữa trùng khơi.
Em cần anh là bờ đê ôm dòng sông mãi mãi,
Em cần anh là ngọn lửa bập bùng thiêu rụi nỗi khao khát từ em.
Em cần anh là cánh chim đưa tình em vượt ngàn con sóng,
Em cần anh là cung đàn ru tình em vào thiên thu.
Anh biết không? Cho dù anh có không nhớ em thì nỗi khát khao này đã ôm tình anh bằng lời ru hanh hao mùa cỏ úa. Cho dù trái tim anh không còn chỗ trống dành cho em, thì trái tim em vẫn muốn làm bến bờ chờ chàng lữ khách tạm dừng chân.
Em si tình mất rồi, em khờ dại mất rồi, em đánh mất trái tim thủy chung mất rồi. Trái tim em đang đi lạc vào khung trời giữa sự si mê bất tận, giữa nỗi nhớ đầy vơi, giữa nỗi khát khao nhuốm tình em màu vàng nhạt nắng, giữa những ngọt ngào đốt tình em vào đam mê.
Trái tim em đi lạc mất rồi, anh biết không?
Người tình ơi.
P/S: Có những thứ quá đỗi mong manh, có những thứ nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua, có những thứ dần trôi vào quên lãng. Nhưng có một thứ em sẽ không bao giờ quên được... là anh.
Mưa mùa Hạ