DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM
Xin chào tất cả các bạn đã đến với diễn đàn K-link ,K-link gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thể các bạn chúc các bạn thật nhiều nhiều niềm vui trong cuộc sống cũng như hiện tại !
K-link đang dần đổi màu nhờ sự đóng góp của tất cả các thành viên cũng như các bạn khán giả đóng góp .
Một lần nữa K-link gửi lời chi ân tới tất cả các thành viên và các bạn bốn phương lời chúc tốt đẹp nhất!
DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM
Xin chào tất cả các bạn đã đến với diễn đàn K-link ,K-link gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thể các bạn chúc các bạn thật nhiều nhiều niềm vui trong cuộc sống cũng như hiện tại !
K-link đang dần đổi màu nhờ sự đóng góp của tất cả các thành viên cũng như các bạn khán giả đóng góp .
Một lần nữa K-link gửi lời chi ân tới tất cả các thành viên và các bạn bốn phương lời chúc tốt đẹp nhất!

DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM

XIN CHÀO QUÝ KHÁCH ĐẾN VỚI K-LINK HÀ NAM
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))

Go down 
Tác giảThông điệp
doduyhoahanam
sponsor
sponsor
doduyhoahanam


Giới tính Giới tính : Nam
Zodiac Zodiac : Scorpio

Rat
Tổng số bài gửi : 1034
Reputation : 30
Join date : 23/07/2012
Age : 40
Đến từ : Hà Nam

[Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm)) Empty
Bài gửiTiêu đề: [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))   [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm)) I_icon_minitimeWed Aug 01, 2012 1:47 pm

Chap 147 :

Sau bữa tối, chú Ba cùng anh Minh lên phòng bàn chuyện công việc, cô Ba bồng Bồ Câu cùng với chị Tuyết đi dạo đường biển, chị Diễm và Tiểu Mai thì rửa chén dĩa sau bếp, tôi đứng trên sân thượng hóng gió với anh Triết.

Nhà anh Triết 3 tầng, nên đứng từ trên tầng thượng là có thể phóng tầm mắt nhìn xa phía biển, buổi đêm gió thổi lồng lộng trên cao.

- Lúc nãy cả nhà chọc, hai đứa thấy ngượng à ? – Anh Triết hỏi.
- Dạ…không, đâu có ! – Tôi chối theo bản năng.

- Ờ, thấy bé Mai chẳng nói gì, im ru nãy giờ !
- ………..
- Cơ mà cái màn gắp thức ăn thì tình tứ rõ phết, hề hề !
- Em…thấy cũng bình thường mà, đi chơi chung mấy nhỏ bạn em cũng hay gắp giùm !
- Nhưng bé Mai lại khác, xưa nay anh chưa thấy nó gắp đồ cho bạn khác giới bao giờ !
- Thì sao ?
- Thì để dành gắp cho bạn trai chứ sao, chú mày khờ nhỉ !
- Ớ…mà anh cũng đâu có ở chung với Mai, sao mà biết được chứ ?
- Thì anh cũng nghe mấy lần mẹ chọc con bé, chỉ là nói chuyện qua lại thôi, nhưng cái đại ý của nó vậy thì ai cũng hiểu !
- Đại ý gì ?
- Sặc, nãy giờ mày có nghe anh nói ko ?

- Dạ…có chứ ! – Tôi đần mặt ra.
- Bó tay ! – Anh Triết lắc đầu ngao ngán, rồi tiếp lời :

- Thế quen nhau lâu chưa ? Có gì khúc mắc thì hỏi đi, anh giúp cho!
- Dạ…đâu có quen gì anh !
- Hơ, cái thằng, hai đứa rõ là cặp đôi với nhau kia mà !
- Ặc…không có phải, em có bạn gái rồi !
- Thì ai chẳng biết, bé Mai chứ gì !
- Đâu phải, bạn gái em là người khác, cũng học cùng lớp !
- Ớ…sao kỳ vậy ?
- Là sao ?
- Con bé nói với anh là nó có bạn trai rồi mà, anh cứ tưởng là chú chứ !
- Không phải em, Mai có biết bạn gái em mà !
- Chứ bạn trai nó là ai ?
- Em cũng đâu biết !
- ………… !
- Em nói thật đấy !

- Thế thì lạ quá ! – Anh Triết nhíu mày.
- Lạ gì anh ? – Tôi thắc mắc.
- Thằng Tài nó kể với anh, bạn trai bé Mai là thằng nhóc học đàn guitar ! – Anh này trầm tư.
- Vậy….Mai còn dạy cho người khác nữa cơ à ? – Tôi sửng sốt.
- Điên, có mỗi cây đàn guitar thì chú ôm về nhà rồi còn đâu ! – Anh Triết hất tay tôi.
- Chắc người khác học ở nhà có sẵn đàn, ôm lên theo thôi ! – Tôi nói.

- Bậy, cái hôm thằng Tài nó tới là hôm gặp chú mà, đúng không ?
- Chắc vậy…à , đúng !
- Ừ, vậy thì nó nghĩ chú là bạn trai bé Mai rồi, anh nghe kể nên cũng tin !
- Đâu phải….. !
- Với cả lúc chiều, anh thấy chú gay gắt như vậy, tưởng đích thị đây là bạn trai con bé rồi, nên anh ngờ ngợ là chú đang ghen !
- ………. !

- À, cái hôm mà anh gặp chú lúc chạy ngược đường, là ôm đàn về nhà đó à ?
- Dạ, em thì không có đàn, nên Trúc Mai bảo em cầm về mà tập thường xuyên !
- Thế thì lạ thật !
- Lạ gì anh ?
- Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được !
- …….. !

Tôi lặng nhìn ra phía biển, cảm giác có thể nghe được tiếng sóng rì rào đang lăn tăn tràn đến theo những đợt gió lồng lộng thổi tới lúc này. Không khí mát lạnh gợi cùng hương gió mằn mặn của biển, bầu trời đêm thoáng đãng phóng một tầm mắt ra xa, vầng trăng tối nay đã khép lại đôi mi buồn chìm vào sau những đám mây, hững hờ trôi tự phương nào.

- Anh cứ tưởng chú là bạn trai bé Mai thật ! – Anh Triết thở hắt ra.
- …….. ! – Tôi chẳng biết nói gì với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu lúc này.

- Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé !
- Dạ…. !
- Hồi Mai mới về Việt Nam, cả nhà anh cũng năm lần bảy lượt gọi con bé sang ở chung đấy chứ, nhưng nó nhất quyết không chịu, chỉ muốn ở một mình !
- Sao vậy nhỉ ?
- Anh cũng ko rõ, nhưng nghe loáng thoáng từ mẹ là bé Mai có chuyện gì đó trong gia đình bên Nhật, nên mới nằng nặc chuyển về đây, mà gặng hỏi thì mẹ anh không chịu nói !
- Em nghe Mai kể là không phù hợp với cuộc sống bên đó, tất bật quá hay sao ấy !
- Bé Mai kể với chú vậy à ?
- Dạ, đúng mà !
- Haizz, anh hỏi thì con bé chỉ lắc đầu cười trừ rồi lờ đi, chẳng kể gì sất !
- ……… !

- Hay là chú bỏ bạn gái đi, yêu bé Mai sướng hơn !
- Ấy….vậy coi sao được !
- Chú dở quá !

Vâng, cùng một vấn đề về Tiểu Mai, và ông anh tôi thì mắng “ Mày ngu thế ! “ và anh Triết thì bảo “ Chú dở quá ! “ .

- Thật ra…hồi mới nhập học…em cũng có theo đuổi Mai !
- Hở ? Phải ko ?
- Dạ…nhưng được tầm hơn tháng thì thôi, vì thấy Mai lạnh lùng quá, chẳng có ý gì với em hết, nên mới đành phải vậy !
- Uầy, anh mày tán chị Diễm 3 năm ròng rã trầy vi tróc vảy mới đổ, chú mới có một tháng mà đã vội bỏ cuộc !
- Tại trong thời gian đó, cũng có người khác….à….tán em… !
- Anh chẳng cần biết, nói với chú câu này, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi, càng khó có được thì lúc có rồi mới đáng trân trọng !

Vâng, cũng vẫn vấn đề đó, ông anh tôi bảo “ Tao không cần biết bạn gái mày là ai ! “ , và giờ anh Triết nói “ Anh chẳng cần biết lí do ! “.

- ………… !
- Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc !
- ……… !

Chuyện này thì tôi biết, hồi tôi nằm viện, Tiểu Mai cũng lặng thức cạnh tôi mấy đêm, có lúc mắt đỏ hoe, có lúc thì ngủ gật luôn bên giường bệnh.

Gió biển như mạnh hơn, làm những hàng dương đã rạp nghiêng về bên hướng gió, thổi phần phật vào đầu tóc hai thằng con trai đang trút bầu tâm sự về chuyện nữ nhi thường tình, một ông anh thì chốc chốc lại thở dài tặc lưỡi, và một ông mãnh con thì cái mặt cứ đần ra, cố tỏ ra mình là tượng đá trơ lì cảm xúc.

Chốc sau, anh Triết khoát tay nói :

- Thôi xuống, gần 9h rồi, anh phải chở chị Diễm về nữa !
- Dạ, em cũng về luôn ! – Tôi gật đầu đáp.

Xuống lại phòng khách dưới nhà, tôi đã thấy Tiểu Mai ngồi với cô Ba cùng chị Diễm đang cười nói vui vẻ, bông đùa với Bồ Câu đang được chị Tuyết bồng, anh Minh đang ở trước sân săm soi hồ cá với chú Ba.

Thấy tôi bước lại gần, Tiểu Mai thẹn thùng không nói nữa, nàng giả vờ bận tay rót nước liên tục, rồi cầm kẹo dứ dứ chọc ghẹo Bồ Câu.

- Về thôi, gần 9 giờ rồi Diễm ! – Anh Triết nói.
- Ừ, chở bạn về cẩn thận đấy ! – Cô Ba dặn dò.
- Dạ thôi, con cũng xin phép cô về luôn ! – Tôi cúi chào lễ phép.
- Ừm, hôm nào con lại sang chơi nhé ! – Cô cười rồi đứng dậy đi ra phía cổng.

Tôi thưa hết một lượt mọi người trong nhà, nựng đôi má phúng phính của Bồ Câu hẹn lần sau sẽ dẫn cu Bột lên chơi với con bé, rồi dắt xe ra cổng theo sau anh Triết.

- Thôi anh đi trước, nhà vợ hơi xa, hai đứa về sau nhé ! – Anh Triết cười cười.
- Vô duyên, ai là vợ ông ! – Chị Diễm đập vai anh này cười lỏn lẻn – Chị về trước nhé hai đứa, đi đường vui vẻ, hì hì !

Hiển nhiên là tôi chở Tiểu Mai về rồi, nàng đang ngồi sau xe mà, và vẻ như chị Diễm vẫn tưởng rằng hai đứa tôi là một đôi, nên vừa nãy chị nháy mắt với Tiểu Mai tủm tỉm đầy ý tứ.

- Về nhé ? – Tôi cố ra vẻ tự nhiên nói.
- Ừa…. ! – Tiểu Mai khẽ gật đầu.

Tôi đạp chầm chậm, đến cuối đường rẽ trái rồi lên dốc, thêm một đoạn nữa là sẽ ngang qua bờ biển, và lại sẽ đến con đường biển quen thuộc. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chọn hướng đi này, trong khi đi theo hướng ngược lại thì sẽ về nhà Tiểu Mai nhanh hơn, nhưng tự nhiên vô thức, tôi đã mặc định nếu có phải về nhà, thì ngang qua biển rồi hẵng về, chẳng tốt hơn sao ?

Tôi nhìn ra phía biển, xuyên qua những hàng dương, biển đêm nay tối mịt vì trời nhiều mây, xa xa nơi đường chân trời là những ánh đèn nhỏ lấp lánh của những con tàu đánh cá đèn buổi khuya.

“ Tôi có một giấc mơ, vẻ như là từ kiếp trước vậy, vì từ nhỏ khi chưa biết đi, còn được bà ngoại tay cầm quạt nan hát ru, thỉnh thoảng tôi mơ thấy lại cùng một khung cảnh. Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, tôi đứng trên bãi biển thoáng sáng ánh đèn từ các trụ cầu pha lê nhỏ ở các lối đi, và ở xa kia nơi có đường chân trời, là những ánh đèn nhỏ li ti đủ màu xanh tím vàng đỏ, lúc hấp háy lúc vụt tắt từ các con tàu đánh cá. Tôi chưa từng kể với ai điều này cả, tôi tâm niệm khoảng bình yên này có lẽ tôi sẽ giữ cho riêng mình, hoặc tôi sẽ kể cho người mà tôi…… “

- Biển đêm đẹp quá N ha ? – Tiểu Mai cắt ngang dòng suy tưởng của tôi.
- Ừ…sao mà đẹp ? – Tôi thấy nàng cũng đang nhìn ra biển.
- Màu đen, rồi các màu khác nữa, nhìn…lấp lánh ! – Nàng trả lời.
- Vậy thì đẹp chỗ nào ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Thấy….yên bình lắm ! – Nàng đáp.

Tôi không nói gì, lại chạy tiếp về hướng đường biển, nhưng guồng chân đã chậm hẳn….chỉ là để Tiểu Mai đang ở phía sau có thể nhìn hết quang cảnh biển trong thời khắc này.

Đến bây giờ, tôi cũng không biết phải diễn tả cảm xúc trong tôi ngày ấy làm sao cho đúng, bất ngờ, thảng thốt, gọi là kinh ngạc vào lúc đó cũng không sai, Vì tôi cứ nghĩ cả đời này, giấc mơ đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ của riêng tôi, cảm giác đó sẽ chỉ mỗi mình tôi hiểu thấu được, định nghĩa và đặt tên được nó. Nhưng khi gặp được câu trả lời được nói ra bởi người khác mà không phải từ tôi, thì nên gọi người đó là gì ?

Nếu là con trai, dễ thôi, gọi hắn là chiến hữu, là huynh đệ tốt !

Còn là con gái, phải nói rằng đó là sao ?

Phải chăng, là hai tâm hồn đồng điệu ?

Chap 148 :

Sau phút nói chuyện ngắn ngủi đó, cả hai đứa lại im lặng, Tiểu Mai vì sao thì tôi không biết, có lẽ nàng vẫn còn ngượng vụ khi nãy tụi tôi bị cả nhà cô Ba ghép đôi. Còn tôi thì im lặng vì cảm khái bởi phút ban nãy, và cũng bởi cuộc nói chuyện với anh Triết trước đó.

Gió đã bắt đầu lạnh dần, thốc ngược từng cơn khi tôi chạy quẹo sang đường NTT, rời khỏi đoạn bờ biển ban nãy. Gió thổi mạnh, tôi đã thôi thong dong mà chuyển sang nhấn mạnh pê-đan, ngược lên dòng những cụm lá cây và bụi bặm đang kéo nhau bay loạn xị.

Và gió cũng thổi mạnh trong lòng tôi, hất tung lên những tình cảm, những khoảnh khắc tôi đã cố và tự che giấu bằng một lớp bình phong mang dáng dấp một nụ cười rạng ngời và tươi vui.

Rồi từng hạt mưa nặng trịch rơi lộp độp, một cách thảng thốt và bất ngờ xuống vai hai đứa, lách tách và lạnh buốt. Tôi vội đạp nhanh để ra khỏi cung đường mà xung quanh chỉ toàn là những hàng cây xanh được trồng làm cảnh, mưa đã bắt đầu nặng hạt, khi đến toà nhà Đài truyền hình, tôi tấp xe vào lề rồi vội dắt lên hiên, dựng xe và cả hai đứa nép tạm dưới mái hiên bằng đá hoa cương chỉ nhô ra ngoài một đoạn nhỏ, và mưa vẫn có thể theo gió tạt vào chúng tôi.

Cả hai đều ướt mem, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng vuốt từng lọn tóc ướt sũng dính bết trên đôi má hồng và bờ cổ trắng ngần thanh tao, nhìn tôi mỉm cười trong gió lạnh.

- Có ướt nhiều không ?
- Hì, N nhìn lại mình đi, còn hỏi ai nữa !
- Mưa gì ác nhơn thế không biết, toàn chơi bất đắc kỳ tử !
- Trời không mây, gió lạnh là nghi rồi, ai bảo N không để ý !

Cơn mưa đầu mùa nơi phố biển như không được báo trước, bất ngờ theo gió đến, mạnh mẽ và lạnh căm. Trước mặt tôi chỉ là những ánh đèn từ các nhà đối diện sáng lờ nhờ khi nhìn xuyên qua làn mưa dày đặc, bên đường có bóng những người đội áo mưa vội vã chạy xe về nhà, mọi thứ khi bị bất ngờ đều hối hả và cập rập.

Tôi nhìn đồng hồ, đã 9h đúng, và mưa thì có vẻ như còn lâu mới tạnh, gió mỗi lúc một mạnh hơn, thổi từng khóm mưa thành những luồng nước chỉ chực chờ tạt qua mái hiên.

- Đứng qua đây đi Mai, bên đó bị tạt đấy !

Tôi đổi chỗ cho Tiểu Mai, bảo nàng nép sát vào trong, rồi tôi với tay đẩy xe dựng lại phía trước chỗ nàng, vẻ như là chút cố gắng đầy bất lực của tôi khi hi vọng cái sườn xe dẹp lép sẽ cản được những đợt mưa chốc chốc lại tạt vào hai đứa.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đứng dưới trời mưa, mái hiên nhỏ của phòng bảo vệ trước Đài truyền hình không đủ che chắn, tôi cho hai tay vào túi để giữ ấm, cạnh bên Tiểu Mai ôm đôi vai gầy hờ hững. Tôi khẽ nhìn, tự dưng lại thấy nàng như đang mỉm cười, đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc và gió vẫn đang thốc từng cơn.

- Nè, N một bên, mình một bên ! – Tiểu Mai chìa cho tôi một đầu headphone từ điện thoại di động.
- Gì vậy ? Mưa ầm ầm sao nghe ? – Tôi ngạc nhiên nói, nhưng vẫn cho tai nghe vào.
- Hì, vì bản này phải nghe dưới mưa ! – Nàng nhoẻn miệng cười.

Giai điệu dương cầm thánh thót, lúc trầm bổng, lúc sâu lắng, nhẹ nhàng nhưng nhiệt thành, hệt như cơn mưa đầu mùa đang trút xuống phố biển lúc này vậy. Chắc các bạn cũng biết đó là bản gì rồi, Kiss the rain của Yiruma, và đặc trưng của bản piano này đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo khi nghe cùng với Rainy mood.

Chưa bao giờ tôi được nghe một bản nhạc nào hay đến vậy, lại càng không thể tưởng tượng ra một bản nhạc có thể nghe cùng với thiên nhiên.

- Bản này hay quá, tên gì vậy ?
- Là Kiss the rain !
- Nụ hôn trời mưa à ?
- Ngốc, là “ Hôn mưa “ thôi !

Tôi trộm nhìn Tiểu Mai, nàng tủm tỉm cười, đưa tay vuốt tóc đôi làn ướt, và tôi đâm ra ngượng, lẩm bẩm bâng quơ khi bất chợt nàng quay sang.

- Mưa thì sao mà hôn nhỉ ?!

Mưa càng lúc càng to hơn, cứ như đã tích tụ lâu ngày kể từ mùa xuân đầy nắng, để bây giờ cơn mưa đầu mùa dồn hết nước tự thinh không xuống trần gian, xuống thành phố biển nhỏ bé, xuống mái hiên ngắn ngủn, xuống hai người đang lặng im ngắm mưa, theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, và chỉ chung một điểm duy nhất là bản nhạc, thông qua hai đầu headphone là sợi dây duy nhất kết nối cả hai đứa.

- “ Mình về rồi ai giữ cặp cho N, hì ! “

Tôi vẫn nhớ buổi chiều ngày hôm đó lắm chứ, lần đầu tiên tôi biết thế nào là có một người con gái đang chờ mình.

- “ N khen thì mình nhận, hì hì “

Tôi cũng nhớ buổi đầu được nghe Tiểu Mai đàn piano nữa, bản River flows in you tuyệt diệu mà tôi cứ ngẩn ngơ nghe mãi.

- “ N sốt toàn 40 – 41 độ, nằm mê man mà có khi lại mê sảng nữa, nói tùm lum hết, rồi bác sĩ bảo N sốt xuất huyết nhưng cũng bị viêm phổi, nên sẽ có đôi khi khó thở, rồi…rồi còn.. lúc nãy.. ! “

Giờ tôi cũng hiểu vì sao Tiểu Mai lại dừng lúc đó mà không nói nữa, nhưng tại sao tôi cứ luôn cố không hiểu, cứ luôn cố trốn tránh đi cái sự thật mà lẽ ra tôi phải chấp nhận ?

Tôi không quên gì cả, tôi cũng không phải người vô tâm, tôi nhớ hết, tôi nhớ mọi chuyện.

- “ Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi đứng được chứ ! “

- “ Bột nè, con thấy cậu N không ? Ném cho trúng nha ! “

- “ Em…có bạn trai rồi, vậy thôi ! “

- “ Dù anh có là ai chăng nữa, hay đến từ đâu đi nữa, hay cả những việc anh đã từng làm, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần anh yêu em, vậy thôi ! “

Mưa vẫn nặng hạt không ngơi nghỉ, tôi thấy tim mình như thắt lại, uất nghẹn.

- “ Khuya vậy rồi mà N không ngủ hở ? Ngồi đây lạnh lắm ! “

- “ Tiểu nữ mời đại hiệp dùng trà, hì hì ! “

- “ Rồi, N đeo lên vai đi, dây đàn Mai chỉnh chuẩn hết rồi, hôm sau học lại mang sang đây nha ! “

- “ Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N ! “

Tôi lại trộm nhìn Tiểu Mai, nàng khép hai bàn tay lại đưa lên môi hà hơi cho ấm, vai run lên từng hồi, tóc ướt dính bết vào người. Mưa vẫn to, gió vẫn thổi, và tiếng dương dầm vẫn đều đặn vang lên bên tai.

- “ Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được ! “

- “ Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc ! “

- “ Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé ! “

Là do tiết trời lạnh lẽo, là vì hoàn cảnh đẩy đưa, hay là tại bản năng, hay bởi những điều gì đó mà khi không còn chối bỏ chân tâm ?

Tôi nhẹ cầm lấy tay Tiểu Mai khẽ nắm, dẫu biết rằng tay tôi cũng lạnh, cũng chẳng khá hơn gì cả.

Nhưng tôi biết, trái tim sẽ ấm lên, bằng một cách nào đó...

Nàng ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi khẽ cắn môi thẹn thùng, tôi biết, nếu trời không mưa, nếu có ánh sáng, tôi sẽ thấy đôi gò má cao của nàng đang ửng đỏ, và mỉm cười nhẹ nhàng.

- “ Trời lạnh mà ăn kem, không thấy lạnh à ? “
- “ Không, ấm lắm ! “

Tin rằng bây giờ tôi đã hiểu như thế nào là ấm áp trong tiết lạnh, nhưng chỉ biết thở dài, nhìn mưa và cười cay đắng, vì thời gian chẳng bao giờ trở lại cả, chẳng bao giờ… !
Về Đầu Trang Go down
 
[Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))
» [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))
» [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))
» [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))
» [Truyện Hay] Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! (Sưu tầm))

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ĐÀN K-LINK HÀ NAM :: Truyện Tổng Hợp :: Truyện Ngắn-
Chuyển đến