Em sẽ không chạm vào cây phong đỏ phía không anh
Vì sợ mùa thu úa nhàu từng phiến lá
Hãy để nắng mãi hồng ở chính nơi em ngã.
Nỗi đau tự mình gượng dậy...
Bước thật mau...
Ngày ấy đi qua...
Những nụ hôn xa còn in dấu ngọt ngào.
Ai khắc vào tim... mà tím hằn trong lồng ngực?
Để đến mỗi mùa thu...lại nhói lên thổn thức .
Và cứ thế vô hình... nỗi nhớ lẫn vào thơ ...
Từ bây giờ em phải học cách thờ ơ.
Học cách quên...
Học cách cười...
Và im lặng...
Vì ở nơi em không có mùa thu...
Thôi! Xin đừng mong ngóng...
Kẻo nắng lại dỗi hờn...
Đỏ ánh mắt hoàng hôn.
Rồi sẽ có một ngừơi dắt em rời khỏi chốn cô đơn.
Nơi có chiếc lá phong mỗi mùa thu rực lên màu lửa đỏ.
Tình yêu anh...
Trái tim nâng niu cất riêng vào góc nhỏ.
Làm bạn với nỗi buồn.
Làm bạn với mùa Thu.
Em sẽ không chạm vào... dù thật khẽ... những lời ru.
Xin chiếc lá cuối cùng nơi anh đừng rời cây bay mất
Và mùa thu của anh muôn đời hãy là mùa duy nhất
Anh yêu...
Em sẽ không chạm vào...
Mùa thu nhé! ngủ yên...