Em gọi tên anh giữa đường chiều vắng lặng
Từng cơn gió xạc xào khua nhẹ lá mùa thu
Em gọi mãi anh vẫn không đáp trả
Quay đầu về, đường vắng chỉ mình em
Hơi thở anh còn phảng phất bên tai
Nụ hôn cuối như vẫn còn cháy bỏng
Chỉ riêng em một mùa thu tan tác
Những chiếc lá vàng hờ hững rớt thật nhanh
Chợt buồn!
Em thấy khóe mi cay
Giọt lệ đắng nhạt nhòa
Nỗi sầu lên chất ngất…
Rồi nắng tắt ánh chiều buồn hun hút
Ngọn đèn vàng hiu hắt đứng trầm tư
Em ngỡ ngàng nhìn lại góc đường xưa
Nơi cũng có những ngọn đèn vàng bên công viên yên ả
Nơi đó có em-anh cùng vòng tay siết chặt
Có môi hôn nồng ấm giữa trời đêm
Và có những ngày mưa, hơi lạnh thấm bờ vai
Anh cõng em qua những quãng đường trơn ướt
Thôi! Tiếc làm gì!
Dĩ vãng có còn đâu
Anh xa rồi, kỉ niệm chẳng buồn xa
Em ở lại ôm tình yêu hấp hối
Ai đã cho em biết niềm hạnh phúc?
Ai đã dạy em tình ái cuồng điên?
Ai đã tặng em một khối sầu đau?
Và theo đó những vết bầm quằn quại
Anh không thấy đau khi nghĩ về kỉ niệm
Anh không nghe buồn khi tưởng nhớ ngày xưa
Vì tình yêu đâu hẳn đã tình yêu
Em phải nhớ: đam mê không vĩnh cửu
Trang nhật kí đã ngập đầy nước mắt
Những nghẹn ngào mang đổ hết vào thơ
Anh đi đi, đường hoa nở chim ca
Em lẻ bước con đường mờ sương khói
Giấu nỗi buồn vào thật sâu khóe mắt
Để nụ cười không đượm nét sầu bi
Anh đi đi vì ta đã quên nhau
Đời hai lối niềm vui nào chia sớt
Và có lẽ chưa bao giờ em có
Một tình yêu để đánh mất tình yêu…