Từ ngày nhận được tấm thư
Trong lòng cứ mãi suy tư không ngừng
Hỏi sao ta cứ vội mừng
Chữ tương tư mới lưng chừng ngoài xa
Biết đâu lời nói bay qua
Quay lưng thì đã phôi pha mất rồi
Sông kia khi lở khi bồi
Lòng người ai biết đến hồi đổi thay
Chim trời cách trở ngàn mây
Dám nuôi mộng ước sum vầy ngày sau
Đêm nhìn bóng nguyệt cao cao
Nghĩ về công tử nôn nao cõi lòng
Chân tình đâu dám cân đong
Thôi thì đành ghép đôi dòng thơ suông
Nữ nhi “phận mỏng cánh chuồn”
Chỉ e những cuộn gió cuồng ngày sau
Hoa hèn nào dám trèo cao
Nha Đầu – Công tử ghép vào khó nghe
“Lời ong” rồi đến “tiếng ve”
Nghĩ sao vẹn chữ bạn bè mà thôi
Chẳng tham cau mỏng trầu hôi
Chỉ mơ những lúc cùng ngồi luận thơ
Lòng ta đã rõ đường tơ
Ý người quân tử bao giờ tỏ minh?