Con người ta cứ hay khắc khoải về hạnh phúc và bình yên. Đúng là chẳng có gì là trọn vẹn…chẳng có gì là vĩnh cữu…
Pháo hoa rất đẹp, mỗi lần bắn pháo hoa có rất nhiều người xem, khi pháo nở rộ trên cao người ta luôn trầm trồ khen ngợi, nhưng khi nó lụi rồi…tan vào không gian…dường như chẳng còn ai nhớ đến nó nữa…
Chỉ một khoảnh khắc thôi rồi tan biến mãi mãi, hạnh phúc cũng vậy…đẹp lắm…ngọt ngào lắm…ai cũng khao khác nhưng lại quá mong manh, đến rồi đi vội vã…
Đúng là ai cũng có hạnh phúc cả, nhưng khi bản thân họ đặt câu hỏi “mình có hạnh phúc không: “ có nghĩ là họ đã không còn hạnh phúc. Hạnh phúc đâu giành cho những băn khoăn…hạnh phúc nào giành cho những dằn vặt…day dứt…
Bắt đầu những thanh thản…bình yên…những yêu thương…nhưng đó cũng chính là bắt đầu những sóng gió bảo tố…bắt đầu những đổ vỡ của ngày mai. Nhưng cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ lại mở ra, đừng nguôi hy vọng…
Mọi ngày cứ lặng lẽ trôi qua, cứ vật vả…vẫy vùng để vượt qua khoảng thời gian này, sao mệt mỏi qua…nhưng…không muốn buông xui…không muốn quay bước…không chấp nhận được thất bại. Có thể mất tất cả nhưng không thể thua chính mình…
Muốn giấu mình vào một góc khuất nào đó, nhìn lại quanh mình không còn ai…mà…có ai đâu mà còn, mới đầu chẳng có ai và giờ cũng vậy, vẫn cô độc một mình…vẫn lặng lẽ một mình. Cười…rồi khóc…đến cuối cùng vẫn cũng một mình…gió ơi…
Gió vẫn thế…gió vẫn cười, một nụ cười gượng gạo. Gió mệt mỏi lắm rồi, gió không muốn tin ai…gió xem họ là bạn nhưng gió không tin tưởng tuyệt đối…gió không tìm được lý do để phải tin…gió sợ họ không hề tin gió…gió mệt lắm…gió nản…hạnh phúc vẫn chỉ là pháo hoa…loé lên rồi vội vụt tắt…khi qua đi rồi thì không ai nhớ tới cả…