Nàng liền tức tốc đến thì được bác sĩ cho biết tình trạng của anh ta rất là nguy hiểm, có lẽ không sống được bao lâu.
Vào
thăm chàng, thấy chàng đang hấp hối trên giường bệnh, nàng lao tới ôm
chầm lấy người yêu, hôn lên môi và thì thầm gọi tên chàng.
Như có một sức mạnh huyền bí, chàng trai gượng tỉnh và mấp máy nói qua hơi thở:
-
Em yêu... quý, có lẽ anh không qua được... anh chỉ tiếc rằng... từ ngày
đầu tiên mình yêu nhau đến bây giờ... anh chưa khi nào được nhìn thấy
thân hình của em... Hãy giúp... anh... Nàng nghe thế thoáng lưỡng lự,
nhưng rồi... Và như được tiếp sức sinh lực, chàng dần dần hồi tỉnh và
qua được cơn hiểm nghèo. Họ liền tổ chức tiệc cưới sau khi xuất viện.
Chuyện chưa kết thúc ở đây, còn đoạn cuối, ấy là khi họ về già. Một hôm trở trời, ông lão phều phào nói với vợ:
- Bà nó à! Hôm nay tôi thấy khó ở quá!
Câu chuyện của họ lại trở về trong ký ức của bà lão làm bà bừng tỉnh. Bà thì thào:
- Ông ơi, hãy quay mặt vào tường. Bao giờ tôi tôi bảo quay ra thì mới được quay ra nghe!
Một lát sau.
- Xong rồi! Ông hãy quay lại đi!
Ông lão từ từ quay ra nhìn... nấc mạnh... từ từ quay vào trong... và rồi ông lão "đi" luôn!