Những chặng đường mới mang bao giấc mơ tuổi trẻ, nó cuốn đi cả giông bão lẫn tạp chất tâm hồn. Cái thời mộng mơ nay đâu còn nữa, sẽ thay vào đó những bụi gai. Nó cho ta một cuộc đời và một kiếp ngưới, hành trình đến với hạnh phúc sao mãi mịt mờ. Chờ ta với. nào hãy chờ ta.
Kể từ sau cái ngày định mệnh ấy, ta đã thành con người khác. Có lúc ta vu vơ nhìn đời bằng một ô kính nhỏ. Nơi góc phòng một màu trầm lắng, ta nhìn và cảm nhận nhưng khát khao cháy bỏng ẩn sâu vào trong tiềm thức. Cái gì đã mất hãy chôn vùi trong quá khứ, dẫu rằng nó không làm ta quên đi hết tất cả. Trái tim ta sẽ hong khô cho hết cái mùa mưa buồn bã, ta nào đâu muốn đi trong chiều đêm lạc lối, ta nào đâu muốn xỏ chân vào thứ bùn lầy nhơ nhuốc. Ta… ai sẽ cho ta say để quên đi những đêm dài, ai cho ta một bờ vai, một nụ cười, một chút yêu thương.
Ta nhìn mình qua tấm gương phủ một lớp bụi mờ đục, ta tiều tụy bởi những đau thương vô nghĩa. Âu cũng là số phận cho ta một lối đi không hoàn hảo, ta trước đây vô tư không ưu phiền. Những ngày nắng ta sẽ vi vu đi ăn kem một mình, thả hồn cho gió cuốn đi, ngồi cafe dù không biết sẽ chỉ có mình ta mà không ngần ngại. Ta đấy, ta của ngày xưa hồn nhiên lắm, mái tóc bềnh bồng phiêu du trên sân trường với hai hàng cây xanh mướt. Ta thích những cành me và hoa phượng, nó rải rác dưới nền gạch đỏ thân thương. Giờ đây đâu còn ta nữa, nụ cười sao mãi xa xôi. Ta không còn nhớ nó không tồn tại từ nơi ta đã khi nào.
Ta nhìn qua tiếng chuông ngân vào mỗi buổi sáng sớm và chiều tà, nó réo rắt gọi mời những lời thánh ca cao vút. Hát ngân lên cho những ưu tư không còn vướng bận quanh đây, ngày ấy đâu còn nữa hỡi ta ơi. Ta thường trầm tư cầu nguyện nơi mẹ Maria, ta có những nỗi niềm riêng mà không viết được trong những áng văn mượt mà, ta tìm đến mẹ. Người cho ta niềm ủi an lớn lao, ta nhận được những bình yên mà mắt thường không thấy. Ta yêu và ta đã thương mến cái tháp chuông cổ kính ấy, hãy còn níu giữ mãi những xúc cảm không quên.
Ta lại thấy mình trong con ngõ nhỏ thủa xưa, vẫn tung tăng khi sớm mai tiếng đồng hồ báo thức. Ta sẽ hít một hơi thật sâu, nén chặt những mùi sương sớm, nó mát lạnh, nó làm tâm hồn thêm thênh thang đến nhường nào. Ôi cái ngày xưa của ta đi vào vòng xoáy đâu rồi, cho ta một men say ngọt ngào. Hãy để ta chìm đắm trong cơn mộng mị, nào cho ta đi lại nơi cũ dù một lần gió thoáng qua đây.
Ta nhìn mình qua ban công trước phòng ngủ, nó rộng mênh mông như vòng tay ta ôm trọn khoảng trời tự do vào lồng ngực. Nơi ấy ta muốn đặt những góc chiếm hữu trái tim ta, khoảng giữa ta ngồi thường có cái xích đu. Khi ta vui nó sẽ bay tít mãi mà không ngừng lại, cứ nhịp nhàng theo gió miên man bay về đây. Sang bên trái ta đặt cái giá vẽ, những lúc cần suy ngẫm, cần một khoảng không gian cho riêng mình. Ta sẽ tô mọi loại sắc màu, có khi ta tô bầu trời là màu đen xám kịt. Chính những lúc đó ta đang bế tắc, muốn được giải thoát. Mọi hình ảnh nói lên tâm trạng của ta.
Khoảng không bên phải là cửa sổ tâm hồn ăn uống, nơi ấy chỉ cần ta nhoài người ra khoảng không một xíu thôi, ta lại có hoa trái để ngấu nghiến, cái khu vườn không đủ lớn nhưng cũng làm người ta ngây dại với thiên nhiên. Nó mang đủ mùi vị mặn ngọt cho tâm hồn non nớt, cái thềm nhà rung rinh với nhành hoa lộc vừng nhỏ dại. Ta yêu và ta đã yêu nơi đây.
Có ai nói với ta miền tuổi thơ đây đau thương mất mát, ta cũng như vậy nhưng với ta đó là khoảng trời tự do vĩ đại. Nó sẽ tồn tại mãi trong tiềm thức và ta sẽ không bao giờ quay trở về khi xưa.
Ta bỏ lại đi nào, hãy trở về nơi ấy của ta. Dẫu rằng vẫn một kiếp phiêu du, hãy đặt lại những tin yêu đang vụn vỡ. Đứng lên đi nào, hãy cho đôi chân nhẹ bước không chùn lòng và ta sẽ là ai trong hình hài của gió đây?