Tình buồn thiên nhiên
Gió thổi hương hoa dại thoang thoảng
Bức cọng cỏ non ngồi nhớ ngày xưa
Dôi ta mỗi nguời một cọng
thắt thành nhẫn thề hẹn một cuộc tình
Khi xưa ta vui dùa duới nắng
Quanh dồng lúa chính bên vuờn mạ non
Anh cửi trâu long nhong thổi sáo
Em ngồi buồn nghe sáo ai ngân
Ngâm nga khúc nhạc trữ tình
yêu thương bắt dầu từ dó chăng anh
Dùa vui trên dồng duới ao
Mò cua bắt óc ngày ngày dã qua
Doi ta giờ lớn thành nguời
Anh vào thành em miền quê
Nhớ dáng anh di rạng rỡ nụ cười
Cuời em thơ dại, nhưng anh chẳng chê
Hứa rằng sau này trở về
Dốt pháo thiệp hồng mừng cô dâu mới
Ngờ chăng di mãi không về
Còn em khúc khích bên ruộng với ai
Rồi tóc ai bạc răng ai vàng
Mồ ai xây và dáng ai gầy
Suốt dời vẫn nhớ câu thề
chỉ trách hẹn thề nhầm kẻ phụ tình!!